nhận ra có người đang sau lưng, vẫn rất chăm chú nhìn xa xăm ra biển phía xa, nơi chân trời vẫn còn đang chìm trong màn đêm tăm tối.
_ "Sao trò lại ra đây …" – tôi nói trầm.
Vi chợt rùng mình một cái, sau đó quay mặt lại … nhìn thấy tôi, mặt em ấy thoáng lên sự bất ngờ, chắc ko nghĩ rằng tôi lại có thể tìm được ra đây.
_ "Sao trò lại ra đây …" – hạ mắt xuống nhìn em, tôi to tiếng hơn, nói như đang trách em.
_ "Em … xin lỗi, em chỉ định ra đây một lát rồi về. " – Vi nơm nớp nói.
Tôi chỉ nắm chặt tay, không nói gì. Tôi rất bực, cực kì tức giận, chính cái suy nghĩ ngây thơ đó của em đã khiến cho cả đám lo lắng, chạy đi tìm em ráo riết, mà em lại không nghĩ đến hậu quả, chỉ muốn làm theo ý mình.
Tôi lặng im, không nói một lời nào cả, chỉ nhìn em trách móc, có lẽ em ko thể cảm nhận được cái ánh mắt đó của tôi vì xung quanh đủ tối để che khuất đi tầm nhìn. Tôi đến gần em rồi ngồi xuống kế bên, vẫn không nói một câu một chữ.
_ "Thầy… em xin lỗi, thật là em chỉ định ra ngoài một lát rồi về ngay, em không muốn làm hư giấc của mọi người." – có vẻ nhận thấy được suy nghĩ của tôi, Vi hối hận nói.
Tôi lặng im, ko nói lời nào … Bầu không khí ngột ngạt ấy kéo dài khoảng 4-5 phút, tôi thở dài trong lòng, chợt vòng tay qua vai em, ôm em sát lại bên người một cách đột ngột và mạnh mẽ, tôi đặt cằm lên đỉnh đầu của em, hít mùi hương tóc em thật sâu rồi nói chất vấn:
_ "Trò có biết mọi người lo cho trò đến mức độ nào không ? "
_ "Em … " – tôi có thể cảm nhận sự hối hận trong lời nói của em.
_ "Nhưng riêng thầy, ko chỉ lo lắng … mà còn xuất hiện cái cảm giác khác … cái cảm giác … sợ, sợ hãi, sợ em bị bắt cóc, sợ em định làm gì dại dột, sợ em … em ra đi mãi mãi, không quay lại …" – tôi liên miên nói.
_ "Em … em " – Vi có vẻ sắp khóc nên vừa nấc vừa nói.
_ "Trò ơi, lần sau đừng làm vậy nữa. Trò có biết rằng, trò làm vậy là rất nguy hiểm không, trò rất quan trọng trong lòng mọi người, nếu có chuyện gì xảy ra … thì thầy cũng không biết hậu quả nó thế nào nữa … Thầy ... ko dám nghĩ tiếp ..." – tôi như nói ra những gì trong lòng mình, càng nói tôi càng ôm chặt em, như sợ em lại một lần nữa biến mất.
… Hức … hức … hức …
Em oà khóc, đôi tay em từ lúc nào đã ôm chằm lấy thân tôi. Tôi cũng ôm chặt lấy em, hai thân thể như dính chặt vào nhau. Tiếng khóc của em vang lên hoà cùng tiếng gió, tiếng sóng, cả 2 đứa đều ko nói gì. Em khóc đến nói ướt đẫm cả áo của tôi, nhưng tôi vẫn không buông em ra.
Sau một hồi nước mắt nước mũi tèm nhem, em có vẻ mệt quá nên không khóc to nữa, chỉ còn thút thít, khóc nấc từng cơn xen lẫn tiếng thở hổn hển. Em vẫn khư khư ôm chặt tôi, dường như ko muốn thả tay.
_ "Người thầy cũng ấm như anh ấy vậy …" – em bất chợt thì thầm.
_ "Hả …" – tôi chợt sững người, cúi xuống nhìn em.
Đôi mắt em khép hờ, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, trên đó đang thấm đượm nét yên bình và tận hưởng.
_ "Hồi còn nhỏ, mỗi khi ra biển, em và anh trai thường cùng nhau ngắm bình minh, y hệt chúng ta hiện giờ …" - em như đang đắm chìm trong những kí ức đẹp đẽ thuở ấy.
Em ôm chặt tôi hơn, như ko muốn để vụt mất người anh trai mà em đã từng cùng có những phút giây đẹp và khó quên, cũng có thể em ko muốn tôi rời bỏ em, tôi hay là anh trai, anh trai hay là tôi, điều này chắc có lẽ chỉ có Vi mới biết được.
_ "Thầy sẽ không rời xa em đâu, thầy hứa, sẽ mãi không … chuyện đó sẽ ko bao giờ xảy ra…" – tôi ôm em thật chặt vào trong lòng, tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở ấm áp, từng nhịp đập từ trái tim em, thật đều, thật đều, như đang hoà cùng nhịp đập từ trái tim tôi.
Bất chợt từ phía chân trời xa xăm, từng tia sáng lẻ loi dần xua đi không gian tăm tối, mặt trời dần ló dạng, bình mình dần xuất hiện.
Em quay đầu về hướng chân trời, cảm thấy đôi tay em dưới thân tôi dần buông lỏng, tôi cũng hiểu ý và thôi không ôm em nữa. Em chổm người dậy rồi ngắm nhìn say sưa cái hình ảnh đó, hình ảnh từng tia nắng đầu tiên đang ló dạng, cái khoảnh khắc đẹp nhất của một ngày.
Tôi cũng như bị hút hồn, hình ảnh bình minh trên biển tôi cũng đã từng nghe nói qua, nhưng ko ngờ, nó lại đẹp đẽ và … thanh khiết đến thế. Đúng vậy, hình ảnh này ko thể nào xuất hiện ở thành phố, đô thị. Cái không khí trong lành, se lạnh, thoáng đoãng xung quanh, từng tia nắng sáng sớm ban mai mang theo chút ấm áp lan toả đến. Tôi quay qua nhìn Vi thì thấy em vẫn đang say sưa, hoà quyện vào từng tia nắng sáng sớm. Em lúc này đẹp tựa như một thiên thần, từng tia nắng phản chiếu trên khuôn mặt trắng nõn càng làm cho vẻ đẹp của em thêm long lanh, rực rỡ.
Ngày hôm nay có 2 khoảnh khắc mà tôi không thể nào quên được cho mãi đến tận bây giờ, một là bình minh sáng sớm trên biển, hai là … vẻ xinh đẹp lộng lẫy, trong trắng của Vi ngay tại thời điểm đó.
Được một hồi lâu, Vi có vẻ tĩnh thần lại, mới quay qua nhìn lại tôi. Thấy tôi đang nhìn em như mất hồn, em chợt giật mình rồi sau đó đỏ mặt, càng tôn lên vẻ kiều diễm và ngượng ngịu của một người thiếu nữ dịu dàng và đơn thuần. Tôi đưa mặt lại gần em, tôi như chỉ làm theo bản năng, ko hề có suy nghĩ gì cả. Thấy tôi lại quá gần, Vi có vẻ ngượng ngùng thụt lại một chút, nhưng tôi lại dần tiến tới, Vi cũng không lùi nữa mà chỉ đỏ mặt, nhắm tịt mắt lại, tôi nhẹ đưa môi mình chạm vào môi Vi…
Kéo dài được khoảng 3s, đôi tay tôi luồn xuống eo và lưng rồi ôm nhẹ lấy em, Vi vùng vẫy như con cừu non chỉ biết kháng cự trong sự bất lực, đôi môi tôi nhẹ tách môi em ra rồi đưa lưỡi mình vào trong một cách gượng gạo …
Lưỡi tôi như khám phá hết mọi thứ trong miệng của Vi, mọi ngóc ngách, từng kẽ răng, sau đó ngọ nguậy cùng lưỡi của Vi. Ban đầu em như né tránh, về sau cũng điều khiển lưỡi của mình hoà quyện lại như đáp trả, tôi hôn em một cách say đắm, như hút hết sự ngọt ngào từ đôi môi của em, hai đứa si mê chìm đắm trong khung cảnh bình minh. Một cảnh tượng mà có lẽ, cả 2 đứa sẽ nhớ mãi, khắc ghi mãi trong lòng như một kỉ niệm đẹp đẽ nhất.
truyen teen hay
THE DAY YOU WENT AWAY - PHẦN 6
Chap 26:
Mùa hè trôi qua một cách nhanh chóng, năm học mới sắp bắt đầu. Tôi đã chuẫn bị tâm lý sẵn sàng cho cuộc chiến lớp 12, năm học cuối cấp 3, cũng là năm học quan trọng nhất của mỗi một người học sinh. Giữa tôi và Vi, mặc dù không nói ra nhưng có lẽ cả 2 đều cảm nhận được tình cảm của nhau.
_ "Gum, hôm nay con không đến trường hả ???" – tiếng la hét đột ngột vang lên làm tôi choàng tỉnh giấc nồng.
_ "Hôm nay có lên trường ko nhỉ ???" – tôi lục lọi trong cái trí nhớ hay quên trước lơ sau.
_"A, chết mịa, hôm nay bắt đầu giáo dục quốc phòng … " – tôi như hoảng hồn, liếc nhìn cái đồng hồ thì càng giật bắn người cả lên "Éc, trễ 20ph rồi …"
Thông thường, năm nào cũng vậy, trường tôi trước khi làm lễ khai giảng, sẽ dành 1 tuần để giáo dục quốc phòng cho học sinh. Không biết các trường khác có vụ này ko, chứ hồi đó học cấp 3, năm nào cũng phải học cái nì. Lớp 10 thì học băng bó, sơ cứu vết thương, lớp 11 thì lăn bò trườn lết, lớp 12 thì học cách ngắm bắn, cầm và lắp ráp súng AK. Cái này tụi con gái sợ lắm, cây súng nhiều lúc con trai cầm cũng không tiện, nói chi các bạn nữ, toàn là đến nũng nịu với giáo viên phụ trách mà cầu điểm…
Sửa soạn một cách nhanh chóng và cẩu thả, tôi phi như tên bắn trên con martin.
Trời đang mưa to nữa mới đau … Đừng có đuổi tận giết tuyệt như thế chứ … ông trời ơi … Ngoài đường gần như chìm trong ngập lụt, nhưng mà điều đó không hề cản được bước chân tôi, một người nam nhi đỉnh thiên lập địa, chống chọi và đương đầu với hoàn cảnh khắc nghiệt. Đó cũng chính là khuyết điểm lớn nhất ở tôi, mãi mà ko thể sửa được.
Khi đi ngang qua cổng chính của trường, tôi thấy có một bạn học cũng đang tất bật chạy. Haizzz, cũng có người đi trễ giống mình, tôi như được an ủi phần nào.
Bỗng nhiên, do đường trơn trượt quá hay sao, bạn học kia bị trượt ngã ngay cái vũng nước, cái áo mưa bị văng ra ngoài, nước bắn lên tung toé.
Có lẽ do đồng bệnh tương liên, tôi cũng mặc kệ ngoài trời lúc này mưa to gió lớn, đạp xe lại gần bạn ấy và xuống xe hỏi thăm tình hình rồi giúp đỡ.
Lại gần nhìn kĩ thì mới phát hiện, thì ra đây là con gái, quần áo thì ướt đẫm vì nước mưa.
_ "Có sao ko bạn …" – tôi nhẹ nhàng hỏi.
… no reply …
Tôi lấy áo mưa của mình che tạm cho bạn ấy, bạn ấy đang cắn chặt hai hàm răng lại, có vẻ đang ráng chịu đau sau cú ngã, nghe thấy có tiếng người nên ngước lên nhìn tôi.
Khúc này thông thường trong phim, hay có lẽ ở các truyện tình cảm khác, sẽ có tình tiết sét đánh trên bầu trời, nhưng đời ko như mơ các bác ạ, chả có lấy một tia sét, chỉ có hàng triệu giọt nước từ trên trời rơi xuống lộp bộp như muốn đánh nát mọi thứ trên cơ thể tôi … huhuhu …
Mái tóc ngắn chưa đụng gáy, đằng trước để mái ngố che hết cả vầng trán, tóc 2 bên cũng che gần hết cả hai má, cái kính cận thì to tròn đang méo lệch, khuôn mặt đang lấm lem vì bùn đất, tôi không thể nhìn rõ được khuôn mặt, đại khái tổng quan là vậy.
Bạn nữ ấy thẫn thờ nhìn tôi được một lúc thì sực tỉnh lại, sau đó vội cầm cái áo mưa của mình rồi đứng lên.
_ "Cám ơn anh …" – cô bé cúi cúi đầu xuống, cất tiếng nói trong trẻo, gượng gạo.
Sau đó lại tiếp tục chạy vào cổng với những bước chân khập khễnh.
Tôi dõi theo, đợi khi bóng em ấy khuất rồi thì mới đạp xe vòng qua cổng phụ của trường, gửi xe rồi vào địa điểm tập trung của lớp.
… … …
_ "Ơ anh này, anh bị 0 điểm…" – giáo viên quốc phòng nghiêm khắc nói với tôi.
_ "ủa thầy, em ráp súng trước thời gian qui định luôn mà, sao bị 0 ạ …" – tôi cay cú nói.
_ "Cậu ráp súng rất nhanh và chính xác, nhưng cái chốt an toàn sao không gạt, như vậy súng rất dễ bị cướp cò, gây nguy hiểm cho người xung quanh …"
_ "Ack …" – tôi ko còn biện hộ được luôn, quên mất vụ cái chốt này.
_ "Cho em thêm 1 cơ hội đi thầy, chứ 0 điểm chắc em … chết mất …" – tôi năn nỉ, thầm oẹ trong lòng, ko giống mình thường ngày chút nào, lại đi nũng nịu thầy cô cho điểm, oẹ, oẹ.
_"Rồi, cho cậu làm lại, nhưng lần này mức điểm cao nhất chỉ còn 6 thôi …"
_"Dạ, cám ơn thầy …" – tuy bị thiệt thòi nhưng còn đỡ hơn con trứng ngỗng.
… … …
… Rầm …
_ "Yeah, ghi điểm nhé …" – tôi la lên một cách hưng phấn.
_ "Gum, chuẩn bị phòng thủ đi, đội tụi nó sắp phát bóng kìa …" – tiếng thằng Khanh truyền đến.
Trong những ngày học giáo dục quốc phòng, thì vào giờ giải lao, tụi tôi thường hay tụ tập lại với nhau chơi bóng chuyền. Hồi đó, thể thao bóng chuyền, bóng rổ có sức hút mạnh mẽ trong giới học sinh, sinh viên, nhiều trường còn lấy 2 môn này làm môn ngoại khoá, có khi còn đưa hẳn vào chương trình học chính của môn thể dục. Tuy nhiên, bóng chuyền thì có vẻ được ưa chuông hơn cả, nhất là đối với các bạn nữ, vì quả bóng rổ thì vừa to vừa nặng, đòi hỏi một chút sức mạnh khi ném ghi điểm, nhất là mấy cú 3 điểm, còn quả bóng chuyền thì vừa nhẹ, vừa nhỏ, phù hợp với con gái hơn, nhưng nói vậy không có nghĩa số lượng nam giới chơi bóng chuyền ít, ngược lại nhiều là đằng khác, riêng tôi thì bóng rổ bóng chuyền cái nào cũng chơi tuốt.
Mà nói cũng đúng, trường tôi, mấy bạn nữ mà trong đội tuyển bóng chuyền thì nhìn người nuột lắm. Vì chơi thể thao nhiều nên đùi dài thon chắc, eo gọn nhỏ, thịt trên cơ thể thì chỗ nào cũng đàn hồi tốt, nói chung là ngon, nhìn mà chảy cả nước dãi.
Nói đến đây thôi, tôi phải lo phản bóng của đội bạn đây …
… Rầm …
_ "Ấy dis mịa, phát bóng hiểm thế …"
_ "Đỡ, đỡ nào …"
_"Rồi, tâng banh cho tao …"
… Rầm …
Một cú đánh như trời giáng, có thể nói là cú đánh hoàn hảo trừ một việc là đi sai mục tiêu, có lẽ do đánh mạnh quá mà nó bay hơi cao,văng ra khỏi khu vực ghi điểm, rồi tìm đến một bạn nữ đang đi ngang qua gần đó
…
Chap 27:
… Bốp …
… … … … …
Trận đấu dường như dừng lại , mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bạn nữ …
_ "Ê, banh trúng mặt người ta rồi kìa …"
_"Thôi, tao không biết đâu à nha, ai đánh quả đó thì ra xin lỗi đi …"
_ "Gum, mày đánh bóng, mày ra coi thế nào đi … "
Cả lũ đều đồng tình với nhau, dồn hết tội lỗi lên trên đầu tôi, đệt mợ tụi mày, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia là thế này đây hả ????
Tôi cũng hơi sợ, thấy bạn nữ kia đang ôm mặt nửa nằm nửa ngồi trên đất, quả nãy tôi cũng dùng nhiều lực đánh bóng lắm, không biết có bị giám thị sờ gáy không đây …
Lại gần xem tình hình thế nào, thì thấy có cặp mắt kính gần đó, đã bể tròng và méo cả gọng, bạn nữ thì còn đang dùng tay mò mẫm dưới đất, có lẽ là tìm cái cặp kính …
_ "Bạn ơi, cho mình xin lỗi, hồi nãy mình lỡ tay, mắt kính của bạn nè …"
Cầm cái mắt kính lên, tôi nói nhỏ, bày tỏ sự hối hận của bản thân.
_ "À, ko sao đâu" – bạn nữ kia ngước mặt lên nhìn tôi, rồi cười cười nhân hậu.
_ "Á … Bạn đây là … nhớ mình không, bữa trời mưa mình đến đỡ bạn nè, trước cổng trường đó …" – nhìn thấy mái tóc quen quen, khuôn mắt cũng na ná, tôi sực nhớ đến hình ảnh cô bé lọ lem lúc đó.
Con bé cũng hơi bất ngờ, đưa mắt lại gần tôi nhìn nhìn, được một hồi thì em nó gật gật đầu rồi nói lí nhí:
_ "Em nhớ ra rồi, cảm ơn anh lần đó đã giúp em …"
_"Ko có gì đâu, thôi, giờ em có sao ko, có cần đến phòng y tế ko …"
_ "Ko… ko sao, em ko sao đâu" – con bé xua tay hoảng hốt từ chối.
Bữa đó do bùn đất nên tôi không tài nào nhìn rõ khuôn mặt cô bé, lần này gặp lại trong tình huống chẳng hay ho gì, tôi mới thấy được, cô bé … nói sao đây ta … xấu cũng không đúng … mà xinh thì chưa biết được vì khuôn mặt bị mái tóc ẩn đi phần nào, do ko có cặp kính che khuất nên cũng phần nào nét hơn, nhìn cô bé như trẻ con ấy, mặt mũi cũng tương đối sắc nét, góc cạnh và tinh tế.
Nhìn kĩ mắt nó thì thấy có một vết bầm to, thế mà nó còn nói không sao
…
_ "Đi theo anh …" – tôi nắm tay nó rồi kéo đi.
_ "Ơ …. " – giọng con bé vang lên ngượng ngùng, xấu hổ.
…Tại phòng y tế …
_ "Trời, sao lại ra nông nỗi này???" – sau khi xem xét vết thương của con bé, cô bác sĩ la lên rồi quay sang nhìn tôi với một ánh mắt trách móc.
_ "Em nhìn vết thương kìa, bầm nguyên con mắt trái, trên còn có một đường rách nhỏ, có thể thấy máu, mặt mũi thì bụi bặm, khắp cả mặt còn có vài chỗ bầm tím … Em đánh bạn ấy hả ???? " – cô bác sĩ chất vấn tôi.
_ "Ack, ko có cô ơi, em lỡ … đánh bóng văng vào mặt bạn ạ … " – tôi gãi gãi đầu.
_ "Cô ơi, em ko sao đâu, đừng trách anh ấy nữa … " – con bé khều khều tay bác sĩ, rồi nói đỡ cho tôi.
Tôi nhìn em với ánh mắt cảm kích, ôi, nhìn em giờ đây trông y như con panda ấy, nhưng mà tôi ko dám cười một chút nào cả …
…Ít lâu sau …
Sau khi được băng bó, rửa vết thương, tôi và cô bé đi ra khỏi phòng y tế.
_"Thật lòng xin lỗi em, anh ko cố ý đâu…" – tôi cảm thấy cắn rứt quá nên xin lỗi thêm 1 lần nữa.
_ "Ko sao đâu anh à …" – cô bé cười trừ.
Sau đó tôi và cô bé cũng lặng im, ko nói gì…
_ "Thôi, anh đi trước …" – nhìn cô bé, tôi nói.
Đi được khoảng mấy bước thì …
_ "Ư ơ … anh … " – cô bé chợt thốt.
_ "Có gì ko em ???" – tôi quay lại khó hiểu nhìn cô bé.
_ "… … … Ko … ko có gì " – cô bé có vẻ chần chừ, sau đó lắc đầu nói.
Tôi hơi lạ
Đến trang: