anh đã vui mừng, chạy ngay đến bên cửa phòng toan gõ cửa, nhưng chợt nhận ra rằng Nấm cố tình tránh mình nên anh lại quay đi.
Bước chân ra ngoài, cái lạnh khiến nó xuýt xoa. Dắt chiếc xe đạp yêu quý ra khỏi bãi, nó hít hơi và đạp hết sức mình để cơ thể ấm lên.
Cả ngày dạo chơi khắp các cửa hiệu, đôi chân nó mỏi rã rời. Chui tọt vào café sách, nó cầm cuốn
Nước Chảy Hoa Trôi của Khánh Vân lên đọc, cuốn sách quá cuốn hút khiến nó quên đi cả thời gian, ly café hết từ lâu nhưng nó chẳng buồn đứng lên để ra về, vẫn chăm chú với cuốn sách. Lúc gấp cuốn sách lại, mắt nó hoa lên, nhắm mắt lại và mỉm cười vì nó đã đọc được một cuốn sách thật hay. Bụng sôi òng ọc, liếc nhiền đồng hồ, đã 7:00pm, thế là nó đã rời khỏi nhà được 10 tiếng và vẫn chưa có gì vào bụng từ sáng ngoài ly café sữa. Đứng dậy cất cuốn sách, trả tiền và rời khỏi hiệu sách, nó nhìn dòng xe cộ qua lại, một cơn gió thoảng qua khiến nó rùng mình.
- h…h…ắt xì- nó hắt hơi và nhảy mũi, hậu quả của 1 ngày đi rong ngoài đường nắng chang chang rồi lại chui vào ngồi máy lạnh ở hiệu sách.
Về tới nhà, nó lục tìm chìa khóa, tìm hết ba lô cũng không thấy, nó sờ khắp các túi quần vẫn không có. Ngán ngẫm nhìn cái ổ khóa, nó tức khí cầm bằng hai tay giật mạnh.
Đứng ngoài hai giờ đồng hồ cho tới khi Bin về, người nó lạnh toát, chui ngay vào chăn nằm ngủ, mắt nó nhắm ghiền.
Sáng ra tiếng chuông báo thức reo vang inh ỏi khiến Bin thức giấc, với tay nhìn điện thoại 6:00am, là chuông báo thức cửa Nấm, sao nhóc chưa tắt đi nhỉ, chắc lại ngủ quên rồi. Bin chui ra khỏi chăn, bước sang phòng Nấm.
- cộc cộc- Bin chờ đợi- cộc cộc cộc- vẫn không thấy Nấm mở cửa, chuông báo vẫn kêu vang. Bin cảm thấy lo lắng, anh gọi lớn- Nấm, mở cửa cho anh, Nấm- vẫn im lặng, Bin vội vàng chạy đi tìm chiếc chìa khóa dự phòng.
Khi mở được cửa phòng, Bin tắt chuông báo thức, quay sang giường, mặt Nấm đang lấm tấm mồ hôi, sờ tay lên trán Nấm nóng ran, vội vàng chạy đi tìm nhiệt kế và khăn chườm mát cho Nấm.
38 độ, Bin nhìn Nấm, lòng anh cồn cào lo lắng, vội vàng chạy ra khỏi nhà mua thuốc hạ sốt.
Cả buổi sáng Nấm cứ mê man. Bin xin nghỉ làm chăm cho Nấm, anh thấy hối hận vô cùng vì thời gian qua đã không quan tâm nhiều đến Nấm. Cảm giác tội lỗi, lo lắng làm anh cứ thấp thỏm.
“Em, em biết không trên bầu trời cao, nhìn ánh sao anh luôn nguyện ước..
tình đôi ta mãi mãi không phai….
Em! anh ước khi tim em bật khóc, anh sẽ lau khô giọt tình buồn, để đôi ta mãi mãi bên nhau….
Mong đêm nay thời gian, đừng trôi nữa để ta không chia lìa, bao yêu thương từ lâu giờ anh nói ra để trao em, đã muốn nói với em, tất cả trong tâm hồn, mà tình yêu đâu chỉ nói bằng lời…..”- Vân is calling
- alo, Vân à, anh Nguyên đây- Bin nghe điện thoại của Nấm trong khi đang chuẩn bị nấu cháo.
- Sao anh lại nghe điện thoại?- Vân ngạc nhiên
- Nấm bệnh rồi, sốt 38 độ- Bin vừa nói vừa bật bếp.
- Anh đang ở nhà à, em qua liền- Nói rồi Vân tắt máy.
Cháo chín, Vân bê tô cháo vào phòng cho Nấm. Đón tô cháo hành từ tay nhỏ bạn, Nấm cười cảm ơn.
- ăn đi cho xuất mồ hôi, công anh Nguyên nấu cho mày- Vân đưa tay sờ trán nó- bớt sốt rồi.
Nó im lặng, nuốt từng muỗng cháo. Cổ họng đắng ngắt, ăn đến muỗng thứ ba, nó không muốn ăn tiếp nhưng thoáng thấy ánh mắt lo lắng của Bin, nó lại cố gắng nuốt.
Nhìn hai người chăm sóc cho nó, cảm giác buồn bã và tức giận vơi đi phần nào, nó nằm suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ do tác dụng của thuốc.
Tháng 4.
Những ngày chờ đợi kết quả thi cuối kì là thời gian khó khăn đối với nó, nằm nhà cả ngày, không gian im lặng khiến nó cảm thấy ngột ngạt.
Vốn dĩ với Bin, nó chỉ như một người trọ nhờ, hoặc may ra như một cô em gái, vì thế nó tự biết rằng mình chẳng có quyền gì can hệ đến chuyện tình cảm của Bin. Xét cho cùng tình địch của nó là ai kia chứ- chính là Vân, nhỏ bạn chơi trong nhóm. Nó có gì hơn Vân?- câu hỏi ấy cứ hiện trong đầu nó. Bản thân nó tự nhận xét là không xinh, không mi nhon, không cao, không nói năng thùy mị, không dịu dàng, tất cả những thứ mà phái nam thích ở phụ nữ đều không tìm thấy ở nó, trong khi những thứ ấy lại hội tụ đầy đủ ở Vân. Nó đã chọn cách lờ đi mọi chuyện, bản thân cũng tự hiểu rằng đấy là quyết định quá khó khăn, khi mà Bin như là một phần của thói quen, của cuộc sống, của sự thân thuộc quá đỗi.
Hôm nay nó tham dự cuộc thi thường niên do khoa tổ chức “ Pha chế cocktail và showmanship”.
Nó muốn làm một cái gì đó để quên đi mọi thứ, giành những ngày nghỉ cho việc tập luyện các động tác showmanship, mệt mỏi, bầm tím tay chân, đau khắp cả người nhưng dễ dàng hơn so với việc nó chạm mặt Bin mỗi ngày và phải ngăn không cho mình có chút biểu hiện tình cảm với anh. Nó tự thấy mình như là chú nhím xù lông lên để tự vệ.
Tên nó được gọi lên, đi ra phía giữa sân khấu, nó cười cuối đầu chào khán giả và giám khảo.
Tiếng nhạc sôi động vang lên, nó bắt đầu phần thi của mình. Hít hơi thật sâu lấy bình tĩnh nó mỉm cười và thực hiện những động tác được tập luyện nhuần nhuyễn- 1 chai 1 sacker, 2 chai 1 sacker, 2 chai 2 sacker, các động tác được nó thực hiện khá đẹp mắt trong tiếng vỗ tay cổ vũ của khán giả và những người bạn.
Khi nó dừng lại để thay dụng cụ, bất chợt gặp ánh mắt nhìn đầy niềm tin của Bin, anh đang đứng cạnh Vân, khẽ lắc đầu xua tan những ý nghĩ thoáng qua, nó quay lại bài thi của mình, nhưng sự xuất hiện của Bin đã khiến nó mất tập trung, làm rớt sacker 2 lần trong động tác tung hứng khiến tay nó bị rách 1 đường, mím môi chịu đau để kết thúc bài thi vì nó biết thầy Khanh trông đợi vào nó rất nhiều vì là học trò cưng của thầy ở bộ môn này.
Tiếng vỗ tay vang lên, nó cúi đầu chào mọi người, đưa mắt về phía thấy Khanh, thầy ra hiệu No.1 khiến nó thở phào, gật đầu chào thầy nó đi về phía đám bạn. Cố gắng tránh ánh nhìn của Bin, nó cười nói với nhỏ Linh, Chi, Ngân. Cường thì đưa khăn giấy cho nó lau mồ hồi, Duy đưa nó chai nước, Tuần quạt mát cho nó.
- Tuy là rớt, nhưng nhìn chung vẫn tuyệt- Tuấn gật gù.
- Nãy mấy đứa khóa sau khen mày quá trời- Linh hí hửng.
Nó cười không nói gì, chợt Vân nắm lấy tay nó:
- Đã nha, mấy thầy khen quá trời.
- Hì, cũng bình thường thôi- nó cười, gỡ tay mình ra, máu rướm đỏ trên tay Vân.
- Chết rồi, mày bị chảy máu kìa- Vân hoảng hốt.
- Mình có băng keo cá nhân nè, Nguyên băng vào cho khỏi bị đụng trúng vết thương- cậu con trai lạ hoắc chìa cái băng dính trước mặt nó, mỉm cười.
- … cảm ơn nhé- nó hơi bất ngờ.
- Mình tên Hiếu, lớp KS3, biết Nguyên lâu rồi nhưng hôm nay mới dám nói chuyện- Hiếu cười ngại ngùng.
- Trời, làm như Nguyên là cọp vậy- nó vừa dán miếng băng vừa nói.
Bin lúc này chỉ biết im lặng, anh đã nhìn thấy vẻ chịu đựng đau của Nấm khi đang thi. Khi nghe Vân la lên tay Nấm chảy máu, anh muốn nắm lấy bàn tay đang rướm máu ấy, muốn làm cho Nấm khỏi đau, nhưng cánh tay chìa ra của anh quá thừa thãi khi Nấm đã có một cậu bán khá điển trai quan tâm. Lòng anh thấy hụt hẫng, chỉ biết lặng nhìn Nấm vui cười cùng mọi người.
Kết thúc cuộc thi nó được giải nhất, để ăn mừng cho sự kiện này nó cùng lũ bạn kéo nhau đi liên hoan, nó cũng không quên mời Hiếu- người bạn mới quen đi cùng. Lúc ăn nó cố gắng bình thường, cười nói vui vẻ với mọi người, tránh ánh nhìn như xoáy vào tim nó của Bin.
Anh nhìn nó, anh buồn là tại sao nó lại im lặng với anh mấy tháng qua, còn giờ đây lại cười nói rất vui với cậu bạn mới. Anh không hiểu tại sao nó có thể cư xử lạnh lùng với anh nhưng lại nồng nhiệt với mọi người, chẳng lẽ anh đáng ghét đến thế.
Thấy ánh nhìn đăm đăm của Nguyên hướng về Nấm, Vân thấy khó chịu, cô không biết anh là người yêu của cô hay của Nấm, đã nhiều lần cô cảm thấy ghen tức khi Nguyên nhắc đến Nấm trong lúc đang đi chơi với mình. Và bằng cảm nhận của phụ nữ, cô hiểu rằng người Nguyên quan tâm nhất chính là Nấm, quyết định thật nhanh để kiểm chứng cảm nhận của mình, Vân khoác tay Cường nói:
- Anh yêu, tăng hai karaoke không?- nháy mắt thật tình tứ với Cường
- Ôi em yêu, phải hỏi ý chủ xị thế nào chứ- Cường đáp lại với cái nháy mắt tình tứ không kém.
Nó thoáng khó chịu khi nhìn thấy Vân nháy mắt với Cường, dù biết rằng bọn nó vẫn hay đùa nhau như thế, nhưng khi có mặt Nguyên ở đây không hiểu sao nó lại cảm thấy khó chịu khi Vân làm như thế.
Sau cái nháy mắt của Cường, Vân khẽ nhìn Nguyên, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Nấm, nở một nụ cười buồn, cô đã nhận ra người Nguyên yêu là ai.
Trên đường đưa Vân về nhà, không khí giữa hai người ngột ngạt, Bin im lặng lái xe, Vân miên man với những suy nghĩ của mình.
Đến nhà, Vân bước xuống xe, ngập ngừng nói:
- Anh! Em nghĩ là… chúng ta… nên chia tay đi.
Quá bất ngờ trước thái độ của Vân, Bin im lặng.
- Em nghĩ… đến hôm nay em đã biết anh yêu ai rồi… em sẽ không … kéo anh về phía mình nữa… anh hãy đến với Bảo Nguyên đi, đừng đi bên em mà lòng lại hướng về nơi khác anh nhé. Chào anh, em vào nhà đây- nói rồi Vân quay bước đi.
Bin chỉ biết im lặng, anh nổ máy cho xe chạy, miên man với những lời Vân vừa nói.
Quả thật khi đi bên Vân anh thấy lòng mình yên ắng quá, nhẹ nhàng quá, mọi thứ với Vân quá êm đềm. Và có những lúc, đi bên Vân anh chợt nhớ đến Nấm, vậy tình cảm của anh đối với hai người con gái ấy như thế nào.
Mãi suy nghĩ, Bin lái xe về tới chung cư hồi nào không hay, chỉ chợt nhận ra khi anh bị bác bảo vệ gọi ngược lại vì chạy quá bãi đỗ.
Chương 5 : Anh à! Em buông tay anh ra nhé…
Khi nghe tin Bin và Vân đã chia tay từ Ngân, Nấm bất ngờ, nó không hiểu ai là người đã nói lời tạm biệt. Vội vã chạy đi tìm Vân, nó đau lòng khi nhận được câu trả lời:
- Nếu tao nói chính mày là nguyên nhân tao chia tay anh Nguyên, mày có tin không?- Vân nhìn thẳng vào mắt nó.
- Sao lại do tao?- nó bối rối, cố gắng bình tĩnh để tiếp tục câu chuyện.
- Vì tao cảm thấy bực khi anh Nguyên luôn nhắc đến mày trong lúc đang đi chơi với tao. Xin lỗi vì tao đã nói thẳng, nếu mày giận tao cũng chịu- Vân quay đi để lại nó một mình như kẻ mất hồn.
Nó ư, chính là vì nó ư?! Nó là kẻ đã chen ngang giữa tình cảm của hai người. Họ chia tay nhau, nó phải mừng chứ, đấy chẳng phải là điều nó mong muốn bấy lâu nay sao?! Nhưng sao tim nó đau thế này, nước mắt nó bắt đầu lăn dài trên má, tại sao nó lại thấy đau đớnkhi biết sự thật. Nó vốn rất ghét kẻ thứ ba, nhưng giờ đây chính nó lại là kẻ thứ ba giữa hai người, nó phải làm sao?
……
- Mai em xuống Phú Quốc thực tập- giọng nó vô cảm.
Bin bất ngờ khi nghe câu nói của nó, anh không biết sao nó lại chọn một nơi xa để thức tập, có phải nó ghét anh đến độ muốn rời khỏi anh, tim anh nhói đau.
Nó đã quyết định theo chân thầy Khanh xuống Phú quốc, 1 phần vì muốn khám phá vùng đất cực nam của tổ quốc vốn nổi tiếng với nước mắm và những chú chó tài giỏi, và phần quan trọng nó muốn trốn chạy, trốn chạy khỏi Bin, khỏi Vân, nó muốn đi xa cho lòng thanh thản. Nó nghĩ rằng khi rời xa Bin, thì sẽ không thành vật cản- kẻ thứ ba giữa hai người. Bin sẽ không phải lo lắng vì không còn phải thấy nó hiện hữu trong ngôi nhà, và họ sẽ tự nhiên hơn.
Sau mấy giờ ngắm đường xá qua khung cửa kính xe, đoàn của nó đã đặt chân tới khách sạn White Sand, nơi nó sẽ thực tập.
Trước mặt nó là 1 khách sạn 10 tầng với lối kiến trúc lâu đài cổ ( countryside hotel), dạng khách sạn dành cho những người thích sự trầm lặng, yên tĩnh.
Với tông sơn màu xám buồn, cửa gỗ trang trí cầu kì, những hoa văn trên trần và sàn nhà tinh tế là những họa tiết đơn giản với gam màu lạnh.
Những chiếc bàn gỗ được phủ khăn trắng, bình hoa dại cắm đơn giản trên bàn, được kê khéo léo bên những ô cửa sổ kính càng làm không gian trong khách sạn thêm yên bình.
Sau khi làm thủ tục nhận chỗ ở, thầy trò nó kéo nhau đi tham quan quanh khách sạn và ăn nhẹ.
- ra biển chơi đi- Hiếu đề nghị với mọi người
- đi đi- đám con gái đồng thanh.
Ánh nắng chiều trải dài khắp biển. Gió thôi mát rượi cả người. Nó cùng đám con gái chạy nhảy trên bãi cát, nhặt vỏ sò. Đám con trai thì ngồi trên cát ngắm… người đẹp.
Ngồi xuống mép nước, nơi mà những con sóng thi nhau vỗ bờ rồi lại từ từ trở về với biển xanh sâu thẳm, nhìn mặt trời đỏ rực, tròn to ơi là to như muốn nuốt cả mọi thứ, ánh sáng chói cả mắt đang từ từ lặn xuống biển, lòng nó chợt dâng lên nỗi buồn khó tả.
- làm gì mà ngồi trầm ngâm vậy- Hiếu ngồi xuống cạnh nó.
- có gì đâu, chỉ là ngắm hoàng hôn trên biển xem có khác ở quê không đấy mà- nó cười buồn.
- Hiếu không biết là Nguyên đang nghĩ gì, nhưng nhìn nét mặt của Nguyên, Hiếu nghĩ là nên thả nổi buồn ấy trôi cùng với những con sóng đi, cho nhẹ bớt lòng Nguyên à- Hiếu nhìn thẳng vào mắt nó.
Nó không nói gì, miên man với suy nghĩ.
Buổi tối cuối cùng tại Phú Quốc.
Quần lửng ngang gối, áo thun rộng chui đầu, nó- 1 mình- bước chân trần trên cát, nước biển thỉnh thoảng lại chạm vào mát lạnh, nó thích cái cảm giác cát đang trôi khỏi lòng bàn chân, lành lạnh và dịu nhẹ. Gió thổi từng hạt nước biển chạm vào người, nó nhắm mắt.
Khoảng không gian bao la vô tận, hun hút ấy càng khiến cho sự lẻ loi, cô đơn dâng lên 1 cách đáng sợ trong nó. Mỗi bước chân nó lại nhìn thật kỹ về phía trước, bóng tối và nỗi sợ hãi luôn bao trùm lấy nó. Nó ghét phải 1 mình, yên lặng, chỉ có tiếng sóng vỗ bờ và tiếng gió vụt qua tai. Cái cảm giác như có ai theo sau khiến nó rùng mình.
Khẽ cho tay vào túi quần, rút người lại vì lạnh, nó giẫm chân mạnh xuống nước bắn tung tóe. Tâm trí nó là 1 mớ hỗn độn, nó yêu anh nhiều nhưng có lẽ tình yêu của nó là rào cản cho tình yêu của anh và Vân. Vậy thì ra đi là giải pháp tốt nhất cho tình thế của nó, kẽ xen ngang thì luôn phải chịu đau đớn và ra đi trong im lặng. Nhưng nếu như tình yêu của anh và Vân mãnh liệt thì sao họ lại chia tay. Nó có phải là kẻ cản trở giữa hai người. Nếu như tình cảm giữa họ không đủ mãnh liệt, liệu nó có nên chen ngang để kéo anh về phía mình.
Chợt rùng người vì những ý nghĩ xấu xa của mình, nó lắc đầu, bước chân ngày càng sâu xuống nước, nó muốn hòa mình vào làn nước lạnh ngắt kia, để không phải ưu tư, suy nghĩ. Ý nghĩ ấy thôi thúc nó bước càng xa hơn nữa. Nước đã tới ngực, nó vẫn bước tiếp như 1 kẻ vô hồn. Cái không gian đen tối của màn đêm, cái lạnh của dòng nước, cái rét của gió, nó cảm thấy như thế mới là hình phạt thích đáng cho mình, nước dâng lên tới vai, giờ nó
Đến trang: