“Em! Sao còn đứng đó mà nhìn! Mau mau kiếm cách cứu anh với chứ! Người anh như sắp bị họ xé ra thành trăm mảnh chia nhau rồi nè!”
Tôi giật mình khi nghe giọng nói Phước Nguyên vang lên trong đầu. Nãy giờ tôi ham suy nghĩ nên không để ý rằng tên tóc vàng đang bị hâm mộ một cách quá cuồng nhiệt. Hix. Nhìn anh ta thảm quá! Nhưng sức người có hạn, làm sao một mình tôi có thể kéo được lũ người ấy ra khỏi thần tượng yêu quý của họ được chứ!
Thế là tôi đứng bặm môi động não tìm cách. Nhưng hình như não tôi ít nếp nhăn quá cáinàylàcâungàynàoôngchúthânyêucũng“phang”< nên tôi không tài nào nghĩ ra được một kế sách nào hay cả. Phải làm sao bây giờ?
Nhìn lại đống người đang vây quay Phước Nguyên. Thấy cái cảnh anh ta bị người này ôm hôn, bị người kia béo má, rồi bị ôm ghì lấy một cách không thương tiếc thì tự nhiên máu trong người tôi sôi lên. Không hiểu sao tôi lại rất rất tức giận. Cảm giác cứ như bị người khác cướp mất hoặc làm hư hại đến thứ mà mình vô cùng yêu quý và nâng niu. Hix. Vậy là sao? Cảm xúc trong người tôi càng ngày càng có chiều hướng nổi loạn rồi ư? Bó tay rồi! Bó tay với chính tôi rồi.
Trong lúc tình thế đang trở nên tồi tệ hơn thì không biết từ đâu, tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi từ phía đằng sau khiến cho tất thảy mọi người dừng lại mọi hành động và chạy về hai bên đường (cái này là phản xạ, theo luật giao thông thì không được cản trở xe ưu tiên từ bất cứ hướng nào!). Tôi cũng giật mình và hối hả tấp sang một bên. Sau vài giây thì Phước Nguyên chính thức được buông tha. Người anh ta giờ đây còn “xù bông” hơn cái bộ tóc giả của anh ta đội hồi nãy. Chiếc xe có tiếng còi nhanh chóng dừng lại trước mặt tên tóc vàng, ba bốn người từ trong xe bước ra chạy đến phía Phước Nguyên khoác vội chiếc áo lên người anh ta rồi đưa lên xe. Và sau đó thì Phước Nguyên cùng chiếc xe biến mất khỏi trường tôi, chỉ để lại đằng sau một vệt khói mờ mờ. Mọi việc diễn ra trong tích tắc. Tôi ngơ ngác nhìn và sau một quãng thời gian đủ ngắn tôi mới kịp hiểu ra. Là rằng, chiếc xe hồi nãy không phải xe của cảnh sát mà là xe được gắn còi cảnh sát. Chậc! Cách này cũng hay đấy chứ! Trong tình thế đó thì giả tiếng còi cảnh sát là hữu dụng nhất (mặc dù không đúng luật cho lắm, nhưng đây là tình huống bất đắc dĩ nên chắc cũng được xếp vào dạng ngoại lệ).
Sau một vài phút thì mọi sự về lại bình thường. Thật may mắn là không ai để ý đến mối quan hệ của tôi và Ryo. Nếu không thì chắc từ bây giờ tôi phải chia tay với cuộc sống êm đềm của mình để ngày ngày phải sống trong dư luận đầy sóng gió mất. Mới nghĩ thôi mà đã thấy rùng mình.
Nhìn sang thì nhỏ Mít vẫn đứng tần ngần như con ngố. Tôi bực mình vỗ một cái thật đau vào vai nó (thực sự là tôi vẫn còn thấy giận vì nó dám ôm chầm lấy tên tóc vàng! Hừ):
Thần tượng của mày đi rồi! Làm ơn lấy lại hồn về cho tao. Coi chừng mày bay bổng quá mà khiến cho nó lạc mất luôn đấy! Cái con nhỏ này! Tay gì mà như tay… Tay trâu chứ gì! Uh! Đánh cú nào là điếng người cú ấy! Ghét mày!
Và thế là nó ngang nhiên bỏ tôi lại một mình rồi ngúng nguẩy đi vào. Hức! Tủi thân quá đi! Sao ai cũng ví sức khỏe trời cho của tôi với sức khỏe của con trâu chứ! A aaaaaaaaaaaa!
Đang tính đuổi theo nhỏ bạn và cho nó một trận thì không biết từ đâu một chiếc xe gắn máy lao thẳng về phía tôi với tốc độ nhanh khủng khiếp. Nhanh đến mức mà chỉ cần tên lái xe xích nhẹ chiếc bánh vào trong một chút thôi thì coi như tôi…xong! May mắn thay là chiếc xe chỉ xoẹt ngang chứ chưa va chạm gì. Tôi còn nghe rõ tiếng gió do ma sát giữa nó với không khí lùng bùng bên lỗ tai nữa kia. Hú hồn! Sao tự nhiên khi không lại có một chiếc xe bang ra vậy cơ chứ?
Tôi lấy tay vuốt ngực để lấy lại tinh thần. Hôm nay hình như không phải ngày may mắn của tôi. Mong rằng vận xui sẽ chấm dứt từ thời điểm này! Hix hix…
Nhưng hình như tôi đã nhầm. Vì ở trước mặt tôi lúc này lại là bóng ma mỹ nhân đang lơ lửng với ánh son môi màu cam ấn tượng.
Gì thế này? – tôi lẩm bẩm một mình. Đó chính là đòn cảnh cáo. Hãy tránh xa Phước Nguyên ra trước khi bi kịch ngày xưa lại tái diễn thêm lần nữa.
Và cô ta lại biến mất. Nhanh chóng như khi xuất hiện. Lần này thì tôi chính thức có cảm giác sợ. Da gà cứ gọi là nổi rần rần. Mồ hôi túa ra. Tim đập thình thình. Ôi không! Thực sự là tôi đã gặp ma ư? Con ma đó đang đe dọa tôi ư? Cái quái gì thế này chứ?
Chap 27:
Tôi hoàn tất thủ tục nhập học của tân sinh viên khi đồng hồ điểm 11h. Trời nóng và oi bức kinh khủng. Người tôi lại được thể tắm mồ hôi. Một phần tuôn ra vì nóng, phần nhiều hơn là vì sợ. Sự xuất hiện của con ma xinh đẹp hồi nãy đã chính thức ám ảnh tâm trí tôi. Thử hỏi ai mà không sợ khi sự đe dọa của cô ta đã biến thành sự thật chứ? Đúng là tôi đã dính vào những con người không nên đụng tới. Làm sao bây giờ!
- Này! Lúc nãy mày bảo tao thả hồn lên mây mà giờ hồn mày không những thả trên mây và còn đu ngược trên cột điện nữa. Thôi xuống đi! Trời không mưa nhưng thời tiết nóng bức cũng dễ gây cháy đấy!
Nếu là bình thường, tôi sẵn sàng bum cho nhỏ bạn một cú thật xứng đáng vào cái mồm luôn luôn nói khích của nó. Nhưng lúc này thì thực sự tôi không còn đủ sức lực nữa. Nỗi hoảng sợ dường như đã ăn hết dũng khí của tôi. Huhu!
…
Tôi về nhà trong tâm trạng không mấy tốt đẹp. Chú Bảy từ dạo đó đến giờ hình như thay đổi hẳn. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ổng tình thương mến thương như thế với nhỏ Mít. Cụ thể là vì chú ấy rảnh nên 11h trưa mới ra đứng trước cổng để đợi tôi về (mà không biết có phải đợi tôi không nữa!). Rồi khi tôi về thì nhanh nhảu chạy lại lau mồ hôi cho nhỏ Mít và vồn vã hỏi nó đăng ký thủ tục như thế nào. Có vấn đề gì xảy ra không. Vân vân và vân vân. Tôi có cảm giác là dường như ổng đang muốn chọc tức tôi thì phải. Oài! Thế là chú Bảy đã quá nhầm rồi. Thấy ổng quan tâm tới người yêu như vậy càng khiến tôi mừng hơn nữa ấy chứ. Nói cho công bằng thì tôi thương nhỏ bạn thân hơn thương ông chú mình. Lý do là vì nhỏ Mít dù hơi khó chơi nhưng chưa bao giờ làm điều gì đó tổn thương tôi. Cồn ổng thì như cơm bữa. Khỏi phải nói là nhỏ Mít hạnh phúc đến mức nào. Nhìn nó đỏ ửng mặt, e lệ trước người yêu mà tôi phải cố nhịn để không phải bật cười ra thành tiếng. Cặp đôi này đúng là sinh ra là để cho nhau.
- Này Nguyên!
- Dạ?
- Mày không thấy khó chịu gì sao?
- Khó chịu gì ạ?
- Thực sự là không thấy chút gì đó không vui à?
- Có! Cháu không vui cho lắm vì chú vẫn còn đeo bám cái phòng của cháu! Sao chú không qua phòng ở với mấy bác ấy!
- Được! Được thôi! Tao cũng không muốn thấy cái mặt thiểu năng của mày nữa!
Và thế là ổng tức giận đùng đùng bỏ lên lầu. Cái gì nữa vậy? Tôi đã đủ mệt vì bị con ma đó đe dọa mà chú ấy lại còn hành xử kiểu này thì chắc là tôi không chịu nỗi mất. Sao lúc nào chú Bảy cũng làm cho tôi bị stress vậy nhỉ? Có cần phải quá đáng như thế này không?
- Hai chú cháu mày lại có chuyện gì nữa thế? – bác Ba từ trong bếp đi ra hỏi han.
- Cháu cũng không biết! Chú Bảy luôn bắt nạt cháu! Cháu hết chịu nỗi rồi! A aaaaaaaaaaa!
…
Bữa cơm gia đình ngày càng nặng nề mặc dù hôm nay là do chính tay bác Ba vào bếp. Thực sự là từ lúc cô Diệp dọn đến đây sống thì không khí trong nhà cứ gọi là thay đổi hẳn. Bác Năm và bác Hai tỏ rõ thái độ khó chịu. Ba tôi thì cũng có vẻ không hài lòng nhưng không nói ra. Chú Bảy và chú Tám vô tâm nên chẳng thèm để ý. Bác Ba có lẽ là người vô tư nhất nhà, lúc nào bác ấy cũng cười được. Chẳng trách sao dù đã qua cái tuổi xuân xanh nhưng vẫn có hàng dài những cô gái đôi mươi theo đuổi. Sống như bác Ba đúng là cách sống tốt nhất! Khỏi phải lo âu suy nghĩ cho mất công mất sức.
- Vợ thằng Tư đã tìm được việc chưa? – câu hỏi của bác Hai chấm dứt sự im lặng của mọi người.
- Vẫn chưa! Dạo này kiếm được việc phù hợp với khả năng không dễ anh Hai ạ! – cô Diệp bình thản trả lời. Tôi không cảm tình lắm với cách trang điểm của cô ấy. Trông cứ ác ác. Hix.
- Trình độ là bao nhiêu mà đòi công việc phù hợp chứ! – bác Năm nói nhỏ theo kiểu tự nói một mình nhưng cũng đủ để tất cả chúng tôi nghe thấy.
- Này chú Năm! Tôi đã làm gì đắc tội với chú mà chú cứ luôn xóc xỉa tôi thế? Gì thì gì tôi cũng trên chú một bậc đấy! – cô Diệp tức giận dần chén xuống bàn nói lớn.
- Đã nói thì nói cho luôn nhé! Chị đã không còn là thành viên của cái nhà này từ lâu lắm rồi! Tư cách quát mắng tôi là không có đâu! – bác Năm cũng giận dữ trả lời lại.
- Cái gì chứ? Chú nói lại một lần nữa coi! – cô Diệp trợn mắt đập mạnh tay lên bàn.
- Tôi nói là chị đã mất đi tư cách làm vợ anh Tư, làm chị dâu của tôi từ lâu lắm rồi. Không ai trong cái nhà này quên được sự phản bội tày đình của chị đâu! Cái thứ phụ nữ bỏ chồng theo thằng khác thì còn gì mà nói nữa chứ!
BỐP!
Tôi đánh rơi cả đôi đũa xuống đất khi chứng kiến cái tát như trời giáng của cô Diệp vào mặt bác Năm. Dù có tức giận như thế nào thì làm sao cô ấy có thể làm như vậy được chứ! Đúng là không thể tin được mà!
- Chị…chị dám đánh tôi ư? – bác Năm ngỡ ngàng.
- Cô làm cái gì vậy hả? Cô điên rồi sao? – bác Tư quát lớn.
- Tôi làm gì sai? Bị người ta xúc phạm như thế thì ai mà ngồi yên cho được? Tôi là vợ anh mà! Tại sao trước những lời nói của em mình như vậy mà anh vẫn không có thái độ gì hết chứ! Cái tính nhu nhược của anh sao chẳng có chút thay đổi nào vậy hả?
- Cô câm mồm ngay cho tôi!
Bác Tư hét lên một cách đầy giận dữ và kèm theo đó là một cái tát vào mặt cô Diệp không kém cạnh gì cái tát vừa nãy của cô Diệp vào mặt bác Năm. Lần đầu tiên trong gia đình tôi có cảnh cơm không lành canh không ngọt như thế này. Đau lòng quá!
- Anh dám tát tôi hả? Quyền gì chứ? Anh tưởng tôi về đây là vì muốn làm vợ anh hả? Tính là sau khi mọi sự xong xuôi thì mới nói nhưng bây giờ thì tôi nói luôn. Anh tưởng tôi lưu luyến chi ở cái nhà này mà bấm bụng quay về đây ư? Nằm mơ đi! Công ty anh sắp phá sản rồi. Tôi cần phải có mặt trong thời điểm này để còn lấy phần tài sản thuộc về tôi. Sau ngần ấy năm làm vợ anh, làm dâu cái nhà này, chỉ có khoản tài sản đó mới bù đắp được tuổi thanh xuân đã mất đi của tôi khi chôn chân trong cái xó xỉnh này. Giờ thì hiểu chứ? – cô Diệp nói một tràn dài và dừng lại khi gương mặt mọi người trong nhà đã hoàn toàn biến sắc.
- Thực sự là cô chỉ muốn thế thôi ư? – bác Tư hỏi với giọng ngắt quãng. Tôi nghe như từng chữ phát ra vụn vỡ rồi tan thành trăm mảnh. Khóe mắt tôi không hiểu sao lại rưng rưng.
- Chứ anh nghĩ là tôi muốn cái gì ở anh nữa hả? Một thằng chồng nhu nhược cùng những ông anh gia trưởng và lắm chuyện sao? Đây không cần đâu!
- Thôi đi! Tất cả im lặng cả đi.
Tiếng nói nhấn mạnh và dõng dạc của bác Hai khiến tất cả im bặt. Bao giờ cũng vậy, lời nói của bác ấy luôn có trọng lượng và sức ảnh hưởng. Sau vài giây, bác Hai thở dài và cất lời:
- Ta đã biết rồi ngày này cũng sẽ tới. Ngay từ đầu khi thằng Tư dẫn nó về ta đã biết có chuyện không hay. Nhưng ta vẫn phải chấp nhận vì ta tôn trọng em trai mình. Tôn trọng quyết định của nó, mặc dù đó là quyết định sai lầm. Bây giờ thì rõ cả rồi. Cô Diệp, nếu cô đã không còn lưu luyến gì thằng Tư và cái nhà này thì xin mời cô đi. Không ai cản cô cả. Còn thằng Tư, ta nghĩ nó sẽ tự biết phải làm gì. Mọi chuyện coi như xong. Tất cả giải tán đi. Đừng để ta phải nghe bất cứ một lời cãi vả nào cả.
Mọi người đứng lặng hồi lâu rồi ai cũng về lại phòng mình. Tôi nhìn theo bác Tư. Cái dáng chậm chậm, hơi cúi cúi đầu của bác ấy đã in sâu vào tâm trí của tôi từ khi tôi còn rất nhỏ. Bác Tư hiền lắm. Rất hiền. Bác hay cười với tôi, hay mua quà cho tôi và chẳng bao giờ la mắng tôi cả. Nhìn thấy bác như thế này lòng tôi quặn đau. Sao cô Diệp lại có thể đối xử tàn nhẫn với người từng chung chăn gối với mình như vậy chứ? Có cần phải ác như vậy để sống không? Càng nghĩ tôi cần giận cô, càng giận càng thương bác. Cứ thế mắt tôi đỏ hoe và mặt mày ướt đẫm.
…
Vào phòng, tôi ngồi thu mình lại trên giường. Chú Bảy thì vẫn chăm chú với con laptop cùng trò game online của mình. Sao chú ấy lại bàng quan đến thế nhỉ? Bác Tư dù gì cũng là anh ruột của chú ấy mà. Thật là buồn quá đi!
Mới nghĩ đến đó thì không hiểu sao chú Bảy đậy màn hình laptop lại rồi bay thẳng lên giường.
- Này! Ngẩng đầu lên!
Tôi chẳng hiểu chuyện nhưng cũng ngẩng đầu lên.
Và chú Bảy đã lau nước mắt cho tôi bằng tay của ổng. Điều mà xưa nay chưa bao giờ chú ấy làm.
- Mày biết không! Thế gian này vốn không hoàn hảo như mày nghĩ đâu. Kẻ xấu luôn luôn xuất hiện bất cứ lúc nào trong cuộc đời mày. Ngay cả những người mà mày nghĩ rằng chẳng bao giờ họ làm mày đau khổ nhưng cuối cùng lại là kẻ đâm sau lưng mày. Vì thế mày phải mạnh mẽ lên. Mày không thể cứ khóc khi gặp điều mà mày cảm thấy không chịu đựng được. Hiểu chưa bé con?
Tôi ngẩn người ra trước những lời mà chú Bảy nói. Lần đầu tiên thấy chú ấy triết lý và người lớn đến vậy…
Make me cry, make me smile…
Chưa kịp định hình lại cảm xúc thì nhạc chuông điện thoại cất lên. Tôi nhìn vào màn hình và hơi khớp khi nhìn thấy số tên tóc vàng.
- Sao thế? Ai gọi?
-…
- Sao mày không trả lời? Ai?
- Là… – tại sao tôi phải bối rối nhỉ?
- Thằng ca sĩ phải không? Đưa máy đây cho tao!
- Hả?
Chap 28:
Dù đã rất khẩn trương nhưng tôi cũng không tài nào giữ lại kịp chiếc điện thoại trước sự chụp giật nhanh như chớp củachú Bảy. Cái lão này lại muốn gây ra chuyện gì nữa chứ!
Alo! Biết ai không? Không biết là đúng! Nhưng giờ thì nhớ cho rõ nghe. Tôi là người yêu của nhỏ Nguyên. Vì thế hãy tránh