Lamborghini Huracán LP 610-4 t
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
cách.

Nam gật gù:

- Chuyện này phải nhờ anh Lương tèo thôi!

Thế Bảo trố mắt, bộ não cậu hoạt động hết công suất, cố định vị những lời Ngọc Vi nói:

- Anh lương Tèo là ai vậy?

Nhật Nam phát nhẹ lên đầu bạn, cậu khẽ nhíu mày:

- Hỏi tào lao này! Lương tèo mà cũng không biết, lương tèo là leo tường đó rõ chưa cái thằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển

- Ui da

- Nam, đừng đánh Bảo nữa

Hà Mi nhảy cẫng lên, tỏ rõ thái độ không vừa lòng của mình. Ngọc Vi nheo mắt nhìn nhỏ, khẽ lắc đầu:

- Mi khờ à! hắn đáng bị đánh, toàn hỏi chuyện không đâu, thôi không nói nữa nhanh lên đi kẻo sắp vào học rồi, bảo vệ mà thấy thì chết cả lũ.Tớ không muốn đi đếm cỏ đâu.

Nói đoạn nhỏ vội vội vàng vàng kéo theo bạn bước, sau lưng là tất cả những học viên còn lại của lớp.Thế Bảo thụt dần ra phía sau, cậu sợ đi cùng Nam không may nhỡ miệng thì chết.Đứng gần Cát Anh là an toàn nhất.


Cổng trường…

Anh Thi tiến dần về chỗ Khánh Đăng, miệng nở một nụ cười tươi rói:

- Chào mừng cậu đến với học viện Angle.

Đăng hơi cười, cậu nhận bó hoa từ trong tay Anh Thư, khẽ gật đầu:

- Cảm ơn cậu, cậu học lớp nào vậy?

Ngước khuôn mặt thanh tú của mình lên, Anh Thư ngoảnh mặt ra phía sau, đôi mắt ánh lên niềm tự hào bất tận:

- Mình học lớp 10 Anh, đây là lớp của mình.

bàn tay trắng muốt của nhỏ chỉ về hướng tập thể lớp mình đang đứng. Khánh Đăng chưa kịp nói đến câu thứ hai đã bị Anh Kiệt cắt ngang xương:

- Ồ đây là lớp học đứng đầu học viện à, lớp bạn ai cũng xinh hết.

- Xem ra các cậu cũng có thiện chí đấy.

Đó là lời nói bổ sung của Trúc ly, nãy giờ nhỏ vẫn đang chăm chú nhìn những học sinh ưu tú kia vẻ hài lòng. Anh Thi mỉm cười, gật đầu kiêu hãnh:

- Cảm ơn các cậu, mong các cậu chiếu cố lớp mình nhiều hơn.

Trúc Ly đánh mắt sang phải nhìn Khánh Đăng, giọng nói có đôi phần khó chịu:

- Cậu thấy chưa tớ đã nói rồi mà, vào lớp này luôn đi, còn quan tâm đến cái lớp Toán đó làm gì nữa, cậu thấy có bản mặt nào của cái lớp đó đến đây không, thật là mất lịch sự hết chỗ nói.

Đăng lườm Trúc ly, cậu không đồng ý với quan điểm của bạn:

- Cậu tưởng ai cũng phải ra đón chúng ta mới là có lịch sự sao? Sau đó cậu quay sang nhìn Anh Thi mỉm cười Cảm ơn các cậu nhiều nhé, bây giờ bọn tớ phải lên phòng hiệu trưởng đã


Cậu bước nhanh, Anh Kiệt lưng thững bước theo sau. không quên để lại cho các nàng một nụ cười mật ngọt khiến cho bao trái tim còn ngay thơ xôn xao lên lạ thường.Riêng Trúc Ly vẫn giữ một cái thái độ khinh khỉnh, nhỏ ngạo ngễ bước qua ánh mắt của hàng ngàn học viên, không một chút đếm xỉa.


Đây là chỗ thích hợp nhất, hàng rào của học viện rất cao, chỉ có chỗ này gần hai mét mới có thể leo qua được, tụi con trai đã qua gần hết chỉ còn vài đứa đứng bên kia đỡ cho đám con gái, nhanh chóng chín đứa con gái nữa cũng leo qua. Hà Mi nhắm mắt, nhỏ chưa bao giờ leo tường thế này cả, đúng là một cơn ác mộng, tay nhỏ siết chặt lấy vai của Thế Bảo, mồ hôi rớt xuống rất nhiều:

- Tớ sợ lắm!

- Cậu cứ bước thẳng lên là được, phía bên kia có Nam đỡ rồi mà.

- Để tớ cố xem.

Tay nhỏ rướn lên cham được vào thành tường, mắt Bảo vẫn dõi theo, cậu gật đầu:

- Đúng rồi, bước lên đi.

Mimi bước hẳn lên, cuối cùng thì nhỏ cũng qua. Nhật nam đỡ nhỏ xuống bật cười:

- Mi khờ, cậu làm gì mà mồ hôi mồ kê ghê vậy.

Hà Mi nhăn mặt, đây quả là một công việc khó khăn đối với nhỏ.Ngọc vi cười khì, khẽ lấy chiếc lăn tay lau mồ hôi trên trán cho bạn. Sau vài bước, Bảo cũng chạm đất an toàn. Khuôn mặt của hai mươi tám đứa chơth đơ ra đó khi chúng gặp một người

- CÔ THỦY tất cả tròn mắt ngơ ngác nhìn cô. Cô Thủy mỉm cười ranh mãnh, nhìn đám học trò ngang trời lệch đất kia gật gù:

- Cô đoán không sai mà, thể nào mấy đứa cũng giở trò này.

Hai tám cái đầu nghiêng về một bên, cố nở một nụ cười gượng gạo.

Nhật Nam đứng lên trước miệng dẻo như cái kẹo, nịnh khéo cô:

- Sao cô biết hay vậy ạ, cô đúng là hiểu chúng em nhất.

Cô Thủy nheo mắt, liếc nhìn tất cả sau đó lắc đầu:

- Không phải nịnh, nhanh mà vào lớp đi, bảo vệ mà thấy thì cô có ba đầu sáu tay cũng không giúp được mấy đứa đâu.

- Dạ, vâng ạ.Cô là NO.1


Miệng thì nói, còn chân vẫn bước đi thoăn thoắt, không còn đứa nào dám đứng lại đó nữa, lão bà bà đã ra lệnh, nhanh chóng thực thi nếu không hậu quả tự chịu, mà cũng không có dứa nào can đảm để tự lãnh bản án một mình. Cô Thủy nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của học trò, miệng nở một nụ cười, chính chúng đã tìm lại niềm vui cho cô.


Hai mươi tám cái lưng còm xuống, bước đi nhè nhẹ, lâu lâu đưa mắt lên tìm kiếm, tất cả đang rất sợ phải đối mặt với thầy giám thị.Thay vì đi vào lớp bằng cầu thang chính như mọi ngày, bữa nay tụi nó phải lén lút đi bằng cửa sau. Lên tới tầng ba, cả lớp mới thở phào nhẹ nhõm, vậy là thoát i, đầu xuôi đuôi lọt rồi. Nhưng mà không may…tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, và hình như cái vỏ dừa này nó còn đáng sợ hơn vỏ dưa rất nhiều. Tại hành lang, trước ngưỡng cửa hai lớp học, Lớp Anh và lớp Toán đang dành tặng cho nhau những ánh mắt vô cùng “thân thiện”. Anh Thư nhếch mép, nhỏ nhìn trực diện vào Cát Anh giọng chế giễu:


- Đúng là cái lớp đoàn kết, đi học chậm cũng rủ nhau cùng đi.


Cát Anh chẳng buồn đáp trả, nhưng với cái bản mặt của Anh Thư thì một người điềm đạm như nhỏ cũng muốn nổi khùng lên

- Phải rồi, lớp mấy người cũng đoàn kết đó chứ hám sắc cũng rủ nhau đi chung cho vui mà. Ngọc Vi lên tiếng thay cho bạn sau khi dành tặng cho cô nàng Anh Thư một viên đạn vô hình. Bảo Ngọc vuốt nhẹ lại mái tóc, mỉm cười đôn hậu:

- Thôi mình vào lớp đi Anh Thư, đừng có cãi nhau nữa.là bạn cả mà.


Ngọc Vi suýt nôn ra ngoài, bạn ư? sao mà khó nghe vậy, nhỏ không đủ sức để tưởng tượng ra chuyện Bảo Ngọc lại diễn đạt đến thế, sự giả tạo trong bản chất con người cô ta được bao bọc bởi một vẻ đẹp thánh thiện bên ngoài quá hoàn hảo. Coi kìa! với khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, đố ai dám tin cô ta là một cô nàng đanh đá, giảo hoạt, coi trời bằng vung.Chưa kể đến cái danh là con gái lớp 10 Anh nữa chứ, đúng là con trai phải xếp hàng dài mà chạy theo


Nhật Nam đứng dựa lưng vào tường, mấy bà cô này mà đấu khẩu thì chỉ có nước tới mai cũng không xong, cậu quay sang liếc nhìn Cát Anh, nhỏ vẫn im lặng, nhưng rõ ràng thái độ ấy tỏ rõ sự khó chịu. Nam kéo manh cánh tay Bảo, Thế Bảo giật mình, cậu tròn hai con mắt nhìn bí thư chăm chú. Nam nghiến răng mạnh, đúng là cái tên này chẳng bao giờ hiểu ra vấn đề ngay lập tức, cậu cho thẳng một cú đấm vào cái đầu của kẻ ngớ ngẩn kia, rồi thở dài, người khôn thì vẫn mãi là người khôn, còn kẻ dại thì vẫn phải ôm kiếp đời khờ dại mà thôi. Huy đứng ngay bên cạnh, thấy thái độ của Nam cậu đã hiểu ý bạn, chơi thân với nhau từ nhỏ, nên việc cậu đoán ra suy nghĩ của Nam cũng không phải là chuyện khó. Huy giả vờ ôm lấy bụng sau đó từ từ hét toáng lên:


- A, đau bụng quá, đau quá, tránh ra cho tôi đi nào tránh ra nhanh lên, mấy người còn đứng đó à.tôi cần giải quyết gấp tránh ra nào tránh ra


Mất một giây nằm trong tình trạng ngớ người, học viên của lớp Anh nhanh chóng dẹp sang hai bên, nhường đường cho cậu bạn đó. Chớp lấy thời cơ, Nhật Nam vội kéo tay Cát Anh chạy thật nhanh về lớp, hai mươi lăm đứa còn lại cũng lao tới kèm teo những nụ cười tinh nghịch.Tất cả về lớp an toàn, tụm ba tụm bảy tám chuyện lúc nãy, miệng không ngớt cười . Trong khi đó, Anh Thư ôm nguyên một cục tức, nhỏ hậm hực đi về lớp, trong lòng nổi lên cơn giận cuồng phong. Nhỏ thề sẽ không bao giờ để lớp mình làm trò hề cho lớp Toán một lần nữa.


Khánh Đăng muốn dạo thêm một vòng nữa trước khi tới phòng thầy hiệu trưởng, ngang qua dãy nhà A1, một mùi hương nhè nhẹ xộc thẳng vào mũi, cậu tiến dần theo mùi hương ấy như một phản xạ tự nhiên, nó khiến cậu cảm thấy dễ chịu. Hai người còn lại cũng lững thững theo sau, mặc dù trong lòng đều đang rất bực bội, không biết cái cậu bạn này còn dẫn họ đi mấy chục vòng nữa mới thỏa mãn đây. Nhưng rồi tất cả những suy nghĩ ấy vụt tan biến khi họ nhìn thấy


Trước mặt mình là một rừng hoa hồng tuyệt đẹp, hương thơm ngào ngạt trải dài trên bầu trời xanh thẳm, thảm cỏ trước mặt vẫn còn đọng lại những giọt sương ban mai của buổi sớm mùa xuân. Giữa rừng hoa ấy, có hai cô nàng đang cười đùa, khẽ chọn những cành hồng đẹp nhất, nó giống như một bức tranh mơ mộn trữ tình. Theo quán tính cả ba định bước vào, nhưng bước chân họ đột ngột phải dừng lại, khi có sự ngăn cản của bảo vệ.


- Xin lỗi! Các cô cậu có thể đi hướng khác được không?

Trúc Ly mím môi, nhỏ nhìn hai chú bảo vệ bằng nữa con mắt:

- Mấy người là ai mà dám không cho chúng tôi vào, có biết chúng tôi là ai không hả? có muốn ngày mai bị đuổi việc ngay không?

- Cô bạn định đuổi việc ai vậy.

Khánh Đăng và Anh Kiệt hơi bất ngờ trước sự xuất hai của hai cô bạn nữ sinh. Cả hai đều mặc đồng phục, chứng tỏ họ là học sinh trường này. Khuôn mặt thuần khiết đến kì lạ, và thoáng một chút buồn của Cát Anh khiến Khánh Đăng hơi bối rối:

- À! bọn tớ định vào trong, nhưng mà bảo vệ không cho.

Ngọc Vi mỉm cười:

- Các cậu là học sinh mới à, các cậu không vào được đâu.Nên đi tham quan những chỗ khác thì hơn.

Khánh Đăng khẽ gật đầu, cậu chưa kịp nói gì thêm đã bị Trúc Ly chen vào:

- Sao các cậu vào được mà bọn tôi lại không?


Ngọc Vi đăm chiêu suy nghĩ, sau đó nhỏ lại nở một nụ cười nhìn Trúc Ly:

- Tớ nghĩ bọn tớ không có nghĩa vụ phải trả lời các cậu chuyện đó. Thôi! tạm biệt nhé, bọn tớ phải đi rồi.

Cát Anh khẽ liếc nhìn với Đăng và Kiệt một lần nữa sau đó bước đi cùng bạn.Không cần nói tới mức độ tức giận của Trúc Ly lúc này, tình trạng của nhỏ lúc này nhỏ giống như một con ngựa hoang bị nhốt vào chuồng không thoát ra được.Nhìn theo bóng dáng của hai cô bạn trước mặt, ánh mắt nhỏ hằn học:

- Gì chứ, họ tưởng mình là ai chứ, bọn họ có biết là được nói chuyện với chúng ta là một vinh dự không?Còn làm bộ làm tịch.

Anh Kiệt hít lấy một chút không khí dễ chịu này, rồi khẽ bật cười. Vào học ở học viện này chắc còn nhiều điều thú vị lắm đây.


Cát Anh bước vào lớp, nhỏ hưởng thụ một ít hương thơm từ những bông hồng nhung mới hái sau đó cắm chúng lên bàn giáo viên. Mimi từ đâu chạy tới, vỗ vào vai nhỏ nói nhẹ:

- Hồi nãy có chị sao đỏ đến bảo cậu và Nhật Nam lên phòng hiệu trưởng gấp đấy.

Cát Anh gật đầu, nhỏ nhìn về phía Nhật Nam đang chơi cờ tướng khoát tay:

- Nam, Lên phòng hiệu trưởng thôi.

- Có chuyện gì thế?

Nhật Nam đi thêm một nước cờ, mắt dán vào con Tốt, miệng vẫn liếng thoắn hỏi Cát Anh. Cát Anh xuống tận nơi, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, nhưng lại mang trọng lượng rất lớn đối với người nghe:

- Đi thôi, lat nữa về chơi sau.

Nam buông quân cờ xuống, bước vội theo Cát Anh


Phòng hiệu trưởng…

Vừa nhìn thấy hai người, mắt thầy Bình đột nhiên bừng sáng, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc:

- Giới thiệu với hai em đây là..

- Ba học viên mới hả thầy Nhật Nam“nhanh nhảu“cướp lời thầy một cách trắng trợn, miệng nở ra một nụ cười . Thày Hiệu trưởng cười hiền:

- Ừ!, là ba học viên mới, vì thế mà thầy mong hôm nay các em đừng gây chuyện nữa, hãy ở yên trong lớp để các bạn tới xem được không?

- Vâng ạ, thưa thầy Hai người đồng thanh đáp, ánh mắt khẽ lướt qua chỗ ba vị khách đang ngồi. trong cái đầu óc trời phú lắm mưu mẹo của Nam đã mọc ra hàng loạt kế hoạch.

Chào hỏi xong xuôi, hai người trở về lớp. Mới bước vào cửa, Cát Anh đã bị Ngọc Vi nhảy xổ ra, nắm lấy cái tay hỏi một loạt:

- Cậu lên đó thầy bảo gì vậy, ba học viên mới thế nào, họ có thân thiện không, thầy Bình bảo họ chọn lớp nào chưa.

- STOP! cậu từ từ chứ làm cái gì mà vội thế, thầy hiệu trưởng bảo chúng ta hãy tiếp khách cho tử tế, để gây ấn tượng đẹp cho người ta đó mà.

Nhật Nam nghiêng đầu, cậu hơi thắc mắc:

- Thầy nói vậy à!

- Tớ nói đại vậy thôi, nhỏ này, hỏi nhiều quá. Cát Anh mỉm cười trả lời cậu


Ngọc Vi lại đưa tay lên chống cằm, điệu bộ lúc này cho thấy nhỏ đang suy nghĩ một trò chơi quái đản nào đó. Bọn con trai thoáng chút rùng mình. Mấy bà la sát lớp này chơi hiểm lắm, khó đoán trước được điều gì sẽ xảy ra. Cuối cùng thì Ngọc Vi cũng nở một nụ cười, đánh dấu cho sự mở đầu một kế sách gì đó.


- Thật ra tớ cũng không muốn lớp mình thêm người, nhưng mà để dằn mặt mấy đứa con gái lớp Anh thì hãy cố mà kéo ba người đó về phe ta. Tớ có cách này hay lắm.

- Cách gì vậy

Cả lớp xúm vào, hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ nhỏ, có vẻ ai cũng hào hứng với chuyện này. Ngọc Vi khẽ dấu một nụ cười thỏa mãn, sau đó rành rọt trả lời:

- Mĩ nhân kế, tớ sẽ quyến rũ được hai anh chàng hào hoa đó.

- Ọe!


Hai mươi sáu cái miệng còn lại hoạt động trừ Cát Anh, Nhật Nam lắc đầu như thể Ngọc Vi mắc căn bệnh nào đó vô phương cứu chữa:


- Ngọc Vi à, cậu đang mơ đó hả, xưa rồi Diễm ơi, cậu quên rằng cậu bị dị ứng với con trai lạ sao.

Ngọc Vi cúi mặt, phải rồi, do máu quá mà nhỏ quên, cả mười đứa con gái trong lớp này đều chưa có lấy một mối tình vắt vai thì lấy đâu ra diệu kế chứ, gặp con trai lạ đã chạy biến rồi, huống chi là quyến rũ.

- Tớ có cách.

Tất cả mọi ánh nhìn một lần nữa đổ dồn về hướng Cát Anh.


Lớp 10 Toán hôm nay có vẻ im ắng lạ thường, Đạt Khoa nhận được mệnh lệnh của lớp trưởng Anh Thư sang dò thám. Cậu đứng mấp mé sau cánh cửa, tim đập thình thịch, nhiệm vụ lần này vô cùng cao cả, cậu mà làm hỏng chuyện thì chưa kể đến sự trừng phạt đích đáng của Anh Thư cũng đã bị tụi con trai lớp Toán cho một trận bầm dập. May mà cả lớp Toán đang tụm lại một chỗ, cậu cố nghiêng người nghe cho rõ xem họ đang có âm mưu gì. Miệng nở một nụ cười tươi tắn, cậu đã biết được những gì cần biết, nhanh chóng rút êm về, thực sự cậu không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa. Các thành viên lớp Toán dãn ra, đang trao cho nhau những nụ cười rùng rợn, xem ra kế hoạch của tụi nó đã thành công bước một. Cát Anh gấp màn hình laptop lại, hình ảnh từ chiếc camera ngoài cửa biến mất, môi nhỏ thoáng qua một nụ cười .


Đạt Khoa vội vàng bước vào lớp, không quên để ý phía sau lưng ., nhỡ có ai phát hiện thì chết. Vừa nhìn thấy cậu, Anh Thư đã giương hai con mắt hỏi với cái giọng bề trên:

- Sao rồi! chúng nó có động tĩnh gì không.

Ớn! học đường mà cứ như trong thế giới ngầm ý. Không để bạn đợi lâu, Khoa gật gật cái đầu, bộ dạng tỏ ra vô cùng nghiêm trọng.

- Xem ra lần này lớp Toán muốn quyết chiến với chúng ta rồi đấy.

Anh Thư cười khẩy, cuối cùng thì cái lớp ấy cũng lòi ra cái bản chất của mình. Muốn chiến ư? nhỏ sẵn sàng, để


Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện teen: Lời thách đố tình yêu

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Xách bao ngô lên và đi

Cơn Mưa Ngang Qua

Tomoyuki Kawamura sẽ đạo diễn anime Tai-MadoGakuen 35 Shiken Shotai

Cơn Mưa Ngang Qua

Thư gửi chồng tương lai

Cơn Mưa Ngang Qua

Thư gửi chồng tương lai

TAG: