Ngọc Vi chớp chớp con mắt nhìn Cát Anh chăm chú, Cát anh quay ra sau nheo mắt:
- Làm gì mà cậu nhìn tớ kinh thế.
Hà vi nhanh nhảu chảy xen vào, nhỏ cười híp mắt:
- Tại cậu giỏi quá đấy, lúc nào cũng chỉ có cậu mới giải quyết được mâu thuẫn giữa lớp mình với lớp Anh thôi.
Cát Anh mỉm cười, cốc nhẹ lên trán Hà Mi:
- Mi khờ à! tớ không giỏi như cậu nghĩ đâu, ai sai thì người đó chịu thua thôi.
Hà Mi ngúng nguẩy, miệng phồng ra đáng yêu:
- Ứ! tớ không biết đâu, cậu vẫn giỏi nhất.
Cát Anh lắc nhẹ đầu, nhỏ ngồi xuống nếm một ít soup, Mi khờ thì lúc nào cũng trẻ con như vậy .
Hai mươi tám thằng con trai bước vào, có vẻ đã chín hết rồi, chuẩn bị cho một buổi tối thịnh soạn thôi. Đám con gái đứng lên chuẩn bị bước ra ngoài cùng mấy thằng con trai thì bất chợt Nam dừng lại, cậu đưa tay ra lau một ít nhọ nồi bám trên trán Cát Anh, rất nhẹ nhàng, mang thông điệp của một thứ tình cảm nào đó. Khánh Đăng đơ người…hành động đó? Cậu cảm thấy trong lòng mình đột nhiên có một chút khó chịu. Cát Anh mỉm cười, nhỏ gật nhẹ nhìn Nam
- Cảm ơn cậu.
Tim Đăng hẫng đi một nhịp, một hành động nhỏ thôi, tại sao cậu lại cảm thấy như vậy? Ngọc Vi khẽ liếc qua Đăng, nhỏ chớp nhẹ mắt, khuôn mặt cậu bạn ấy rõ ràng là…Ngọc.Vi bất giác mỉm cười.
Buổi tối diễn ra khá êm đẹp, nhờ ơn của tụi con trai mà mấy đứa con gái được căng bụng. E hèm! ăn xong là tới tiết mục rửa bát. Ngọc Vi đang lân la lại gần đống chén đĩa thì bị tHái Huy bắt quả tang:
- Này, bà định làm gì vậy.
- Suỵt! ông nói nhỏ thôi, Nam ác bá mà biết thì tôi chết bây giờ
Huy gật đầu, thì ra điệu bộ lén lút này là cô nàng đang sợ Nhật Nam.
- Thế bà không ngồi chơi xơi nước mà ra đây làm gì?
- Rửa bát.
Ngọc Vi trả lời, kèm theo một nụ cười dễ thương. Thái Huy nuốt khan, cô nàng nói gì nhỉ? Rửa bát á! không được, cậu không muốn đống bát đĩa này tan thành cát bụi đâu. Nắm lấy tay Ngọc Vi kéo xềnh xệch vào trong lều, cậu nhấn nhỏ ngồi yên một chỗ rồi sau đó quay sang nói với Cát Anh:
- Cậu canh chừng bả cho cẩn thận, nhớ đừng để cho bả ra ngoài nhé.
- Có chuyện gì vậy.
Cát Anh ngước mặt lên hỏi Huy, giọng nhè nhẹ. Ngọc Vi giãy nảy, nhỏ nhìn Huy trừng trừng:
- Ông cứ làm như tôi là tội phạm truy nã ấy, rửa bát có sao đâu.
- RỬA BÁT Á.
Mười bảy thằng con trai còn lại của lớp Toán thốt lên kinh hãi, cứ như chúng nó vừa nghe thấy một tin giật gân nào đó nguy hiểm lắm, còn hơn bão cấp 15 đổ bộ vào đất liền ấy chứ. Nhật Nam đi lòng vòng xung quanh chỗ Vi, cậu đặt hai tay sau lưng, bộ dạng xem xét.
- Tôi không ngờ bà lại to gan đến thế. Có nhớ vụ liên hoan hồi tháng mười không, rửa 85 cái bát mà làm vỡ 80 rồi.
Vi đứng phắt dậy, nhỏ phản đối quyết liệt:
- Này ông đừng có mà quá đáng nhé, lần đó tôi chỉ làm vỡ 79 cái, còn lại bị sứt chứ bộ.
Oh My god! Anh Kiệt ngước mặt lên trời cảm thán, cậu có nghe lầm không vậy, tưởng năm cái còn lại được nguyên vẹn ai dè..bớt vỡ một cái còn sứt thêm năm cái, suy cho cùng thì Vi cũng nói sự thật thôi, nhưng mà cái sự thật này nó phủ phàng quá. Cát anh chớp nhẹ mắt, nhỏ xoay người sang hỏi Hà Mi:
- Cậu có muốn rửa bát không.
- A, thích lắm chứ, nhưng…
Hà Mi đánh mặt lên nhìn Nhật Nam, mặt lấm lét, nhỏ cố gượng cười:
- Thôi khỏi tớ…không thích nữa đâu.
- Mi khờ! cậu sao thế, đừng nói với tớ là cậu sợ hắn ta nhé.
Ngọc vi chĩa một ánh mắt căm hận sang nhìn Nam, giọng điệu tức tối, nhưng…đúng một giây sau, ánh mắt đó đã dịu đi nhanh chóng khi bắt gặp cái ánh mắt khác của đối phương. Ngọc Vi giật lùi ra sau, tên bí thư này đúng là ác bá.
- Ra ngoài thay đổi không khí đi.
Cát Anh dứng dậy bước ra khỏi lều, Ngọc Vi cũng lẽo đẽo chạy theo:
Chậm rãi bước trên nền đất, Cát Anh vẫn còn đang suy nghĩ về nhiều chuyện. Ngọc Vi đi ngay bên cạnh, tâm trạng nhỏ cũng chẳng khác gì cô bạn mình
- Đã có kết quả chưa!
Bước chân Vi đột nhiên dừng lại khi nghe giọng Cát Anh, nhỏ trầm tư một lát, vẫn không trả lời câu hỏi của bạn . Vi hiểu Cát Anh đang muốn nói tới chuyện gì.
- Tớ không muốn lựa chọn.
Mắt nhỏ đượm buồn, đau lắm, nhỏ cảm thấy trống trải và bất lực. Một giọt nước tinh khiết lăn dài trên khóe mi, long lanh nhưng mặn và đắng chát. Cát Anh vỗ nhẹ lên vai bạn, nhỏ cúi đầu:
- Tớ cũng đã từng như thế.
Vi ngước mặt lên, để cho giọt nước mắt ấy chảy ngược vào trong, nhỏ ôm lấy bạn. Một cảm giác ấm áp xâm chiếm trong lòng, nghẹn ngào và nức nở. Cố gượng cười, cố cầm lòng để xua đi tất cả, nhưng trong một phút giây nào đó, nhỏ vẫn không thể…
- Tớ và các bạn luôn ở bên cạnh cậu mà.
Cát Anh vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt của Vi, nhỏ cũng đã trải qua chuyện này, nên nhỏ hiểu, trong chính lúc này, Vi cần những người bạn chia sẻ và cảm thông.
Thế Bảo xắn tay áo lên, cho đống bát đĩa mới rửa vào trong giá, trời hôm nay có rất nhiều sao, đẹp lung linh đến kì lạ. Ngó qua Hà Mi một lát, Nhật Nam chau mày khó hiểu, cậu chỉ tay vào chiếc lọ nhỏ trên tay nhỏ, hỏi bằng cái giọng tò mò
- Cậu làm cái gì vậy mi khờ.
Hà Mi cười hì hì, nhỏ lấy một chiếc ống hút nhỏ uốn tròn rồi cho vào lọ.
- Tớ thổi bong bóng.
- Bằng cái này sao!
Hà Mi gật đầu, trông nhỏ vô cùng phấn khích với cái trò vừa mới nghĩ ra, Quỳnh Chi ngồi bên cạnh, cho một chiếc ống hút khác vào lọ sau đó đưa ra trước mặt và…thổi.
Những chiếc bong bóng trong suốt xuất hiện dưới nền trời đen sẫm mập mờ những ánh sao, tụi con gái thi nhau ra sức thôi, ngọn gió nhè nhẹ đưa bong bóng lên cao. Khẽ chạm nhẹ vào không khí một chiếc bong bóng tan trong hư vô, không để lại gì ngoài một mùi hương phảng phất. Cả lớp Toán và hai học viên mới đang ngồi thành một vòng tròn trên bãi cỏ. Thái Huy ranh mãnh đưa ra ý kiến:
- Theo các cậu những lúc thế này chúng ta phải làm gì?
- Tao nghĩ là kể chuyện ma.
Thế Bảo nhảy xen vào, chen ngang ý tưởng của Huy. Nhật Nam quay sang nhìn Bảo trợn tròn mắt, Bảo cúi mặt chuẩn bị cho một cú đấm dã man tàn bạo vô nhân đạo mà anh bạn bí thư ban cho. Nhưng mà lần này lại ngoài dự kiến của Bảo, Nam đưa tay ra và…xoa đầu cậu, giọng nhẹ nhàng không kém phần rùng rợn:
- Tiểu Bảo bối, hôm nay cậu thông minh đột xuất nhỉ.
Bảo đang còn há miệng ra vì ngạc nhiên thì Nam đã nhét nguyên một ổ bánh mì vào miệng cậu.
- Đúng đó, kể chuyện ma đi.
Mấy đứa con gái nhăn mặt sợ hãi. Hà Mi lắc lắc cái đầu, nhỏ chu môi phụng phịu:
- Ứ, không chịu đâu, tớ sợ ma lắm, đừng kể chuyện ma nha Nam.
Nam lắc đầu dứt khoát. Hà Mi quay sang Cát Anh năn nỉ:
- Cát Anh, cậu nói với Nam đừng kể chuyện ma nữa đi, Cát Anh .
- Tớ thấy ý kiến này cũng đâu có tồi.
Hà Mi quay ngoắt vẻ mặt giận dỗi với Cát Anh, còn Nam và Bảo thì hứng chí ra mặt. Huy e hèm một tiếng rồi sau đó chen chân vào ngồi giữa, cậu bắt đầu lấy lại giọng, từ từ kể:
- Ngày xửa ngày xưa, tại một bãi cỏ nọ, mà hiện nay chính là chỗ chúng ta đang ngồi có một người…con gái.xinh đẹp vạn phần “hoa cười ngọc thốt đoan trang /mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da”
Kể chuyện ma mà như kể truyện kiều không bằng, Ngọc Vi bất mãn lên tiếng:
- Đó là Thúy Vân mà.
Huy bặm môi cảnh cáo ý bảo“đừng xen vào”, Ngọc Vi rụt cổ về, nhỏ không muốn bị đánh oan uổng. Huy bắt đầu hít vào thở ra đều đặn, cậu cố tình tạo ra âm khí lạnh hơn:
- Một ngày…người con gái đó gặp một chàng trai đẹp vô cùng…như tôi vậy nè.
- Ôi, tội nghiệp cho cô gái quá, lại gặp phải một tên thần kinh có vấn đề.
Lại là ý kiến của Ngọc Vi, chín đứa còn lại gật đầu tán thưởng. Huy bối rối, cậu thở hắt ra, cố lấy lại giọng điệu u ám hơn:
- Và rồi một ngày nọ, cô gái vô tình giết chết một con chuột, linh hồn con chuột trở về và đòi báo oán.
- Á, CHUỘT, CHUỘT, Á.
Một âm thanh vang lên kinh hãi, và tiếp theo đó là một cảnh tượng có một không hai, Hà Mi nhảy cẫng lên nhỏ ôm lấy vai Anh Kiệt rồi hét lên như cháy nhà. Huy há hốc mồm, cậu cố lấy lại bình tĩnh, chẳng nhẽ Hà Mi lại bị dị ứng với chữ ấy sao. Nhưng không, chưa đầy ba giây sau tất cả học viên nữ của lớp 10 Toán đã cùng nhau nhảy múa loạn xạ, miệng thì không ngừng kêu tên chú chuột nào đó.Cũng như Hà Mi mấy cô nàng nhảy réo lên, ôm chặt lấy những cậu con trai đứng gần, một không gian hỗn loạn. Nhật Nam từ từ đưa ánh mắt xuống nhìn bãi cỏ.Hơn mười mấy con chuột béo núc ních, đang bò tự do.
Anh Thư đứng từ trại bên kia nhìn sang, nhỏ cười tươi nhìn đám bạn. Bảo Ngọc, chớp nhẹ mắt, khóe miệng hơi cười:
- Món quà đó thú vị đấy chứ.
Thư ngân nga một bài hát nào đấy, tâm trạng nhỏ đang rất vui, cái lớp ấy đáng bị như vậy.Nhìn lại một con chuột chưa kịp thả đang còn nằm trong cái giỏ tre, nhỏ cười thầm. Điểm yếu của con gái lớp Toán là côn trùng ư? vậy thì nhỏ đã có sẵn cả một kế hoạch cho những chuỗi ngày đi học tiếp theo. Trúc ly lại có vẻ khó chịu, nhỏ đưa mắt về trại bên kia, tức giận. Vì sao ư? là vì mười đứa con gái lớp Toán đang thản nhiên ôm lấy mấy thằng con trai bên ấy. Làm sao mà nhỏ không tức được chứ.
Bảo Ngọc đến cạnh Trúc Ly, nhỏ vốt lại mái tóc, rồi bằng cái giọng mật ngọt hỏi thăm cô bạn hotgirl:
- Cậu thấy không vui à!
Ly giật mình, nhỏ xoay người sang nhìn Ngọc, Bảo Ngọc đứng đó, nụ cười trên môi nở rộ, ánh mắt biết nói toát lên vẻ ngây thơ thánh thiện vô cùng.
- Không liên quan tới cậu.
Ngọc sửa lại mấy cái móng tay, miệng vô thức lên tiếng:
- Không phải ghen, cái lớp ấy từ xưa tới nay thế rồi.
Trúc ly quay hẳn người ra phía sau, nhìn Bảo Ngọc như muốn ăn tươi nuốt sống:
- Ai bảo với cậu tôi ghen.
- À! tôi nhầm, là cậu tức, cũng phải thôi, không riêng gì cậu, chúng tôi cũng đang sôi máu đây này.
Trúc Ly hơi nheo mắt, nhỏ nhìn Bảo Ngọc đầy nghi hoặc:
- Các cậu bày ra trò này phải không? các cậu đang muốn làm gì.
Bảo Ngọc không trả lời thẳng vào vấn đề chính, nhỏ vuốt ve cây hoa gần đó. Nhưng dù sao như vậy cũng đủ hiểu. Lại có một cuộc chiến nữa sắp xảy ra.
- Tớ cá là mấy nhỏ lớp Anh làm chứ không ai nữa đâu.
Ngọc Vi vừa giũ màn, miệng làu bàu nói.
- Sao cậu biết là họ.
Cát Anh xoay nhẹ người ngồi xuống, nhỏ ngước khuôn mặt bình thản lên từ tốn hỏi bạn. Vi cũng ngồi xuống theo, nhỏ đưa hai con mắt phóng tầm nhìn xa sang trại của lớp Anh, giọng nói không giấu nổi sự bực mình:
- Thế cậu nghĩ những con chuột béo ấy ở đâu ra, không phải là cái lớp rắc rối ấy tớ không làm người.
Cát Anh mỉm cười, kéo bạn nằm xuống hẳn:
- Thôi được rồi, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi, đừng để chuyện này phá hỏng giấc ngủ của cậu nữa, ngày mai chúng ta còn phải làm nhiều thứ.
Ngọc Vi nén một tiếng thở dài rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ.Cát Anh quay sang nhìn bạn khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng như một làn gió, vội đến cũng vội đi, để lại đằng sau những mảng mây đen buồn của màn đêm yên tĩnh.
Ò ó o,
Tiếng gà gáy vang dội cả một góc trời, vươn vai chào buổi sáng, các học viên nữ của lớp Toán đang săm soi chuẩn bị cho một chuyến du ngoạn . Những hạt sương ban mai đọng lại trên bông lụa nặng trĩu, .ngọt ngào và thanh khiết, bản nhạc đồng quê vang lên nhịp nhàng nhưng không ồn ào như trên thành phố. Đứng khuất sau lũy tre đầu đình, nụ cười trên môi mười đứa con gái rạng rỡ hơn bao giờ hết, tụi nó đang được chứng kiến một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, phía xa xa, bầu trời ửng lên những mảng hồng rực rỡ, ánh nắng lấp ló sau rặng cây phi lao.Tiếng chim họa mi cất lên trong veo rộn rã.:
- Oa! đẹp quá, bình minh kìa.
Hà Mi thích thú reo lên, Ngọc Vi gật gù, nhỏ dang tay ra hít lấy bầu không khí trong lành ấy, ánh mắt hân hoan một niềm vui khó tả:
- Ước gì ngày nào cũng được thế này.
Cắt một nhành hoa cỏ dại ven bờ ngắm nghía, miệng Cát Anh thoáng qua một nụ cười, nhỏ bước lại gần cây đa to đùng ở cổng đình, chạm nhẹ vào nó. Bóng cây xum xuê tỏa ra một thứ cảm giác lạ, che chở và ôm ấp. Nhỏ dựa hẳn người vào thân cây, chin đứa còn lại cũng đứng thành một vòng tròn, bàn tay siết chặt vào nhau, ấm áp lạ thường.
Nhật Nam cùng các bạn đến gần, cậu dừng lại ở một đoạn khá xa dù đã nhìn thấy các bạn nữ đằng trước. Khánh Đăng băn khoăn hỏi vội, cậu đang muốn chiêm ngưỡng cảnh đẹp của chân trời sáng mai
- Sao cậu không đi tiếp.
Nam lắc đầu, cậu khoan thai ngồi xuống, miệng chậm rãi trả lời:
- Đừng làm phiền họ.
Anh Kiệt tròn mắt, chỉ là đến để rủ họ đi chơi thôi mà, đâu có làm gì họ đâu.
- Sao cậu lại nói vậy chúng ta…
- Cho các cậu ấy một khoảng lặng.
Nam ném một viến đá ra xa, phá tan mặt hồ phẳng lặng, đôi mắt cậu nhìn xa xăm, trong đôi mắt ấy chứa cả một bầu trời yêu thương. Thái Huy vỗ nhẹ lên vai Kiệt, cậu hơi cười:
- Cứ làm như Nam nói đi.
Khẽ liếc qua Nam một chút, Khánh Đăng chìm trong suy nghĩ, các học viên lớp Toán đúng là khó hiểu, khi họ vui vẻ cười đùa, khi lại trầm mặc giữa những nỗi buồn mênh mang nào đó không rõ định hình.khắc khoải trong vô vọng
Đôi măt đen tuyền của Cát anh đã nhìn thấy các học viên sau rặng tre ngà, nhỏ mỉm cười rồi gọi các bạn bước lại đó. Thế Bảo nhìn thấy Ngọc Vi liền mỉm cười rạng rỡ, Vi trề môi, ngó lơ Bảo. Huy quay sang nhìn Cát Anh hỏi nhẹ: