– Có nghĩa từ nay anh có nói gì em cũng đừng rụt rè , phải can đảm trả lời lại nhé !
Ni rất ngạc nhiên về thái độ và những câu nói của Hải Phương …
– ” Trời ạ , điều gì đang xảy ra đây ? Anh ấy đã hoàn toàn thay đổi ! Có thật là anh Hải Phương không đây ? Hay người ngoài hành tinh nhập vào anh ấy ? ” …
– Tiền lương tháng này của Ni đây , mệt không ?
– Em cảm ơn anh … – ” số tiền lương lần đầu tiên làm ra ! Tim cứ đập dồn dập , vừa vui vừa xúc động ! Hạnh phúc quá ! Thích ghê ” … Ni cười …
– Kiếm được bao nhiêu mà hớn hở thế ? … Cái gì ? Chỉ chừng này thôi à ?
– Xin lỗi , chỗ này lương thấp !
– Không đâu ạ , lần đầu tiên em kiếm được tiền , thế này cũng đủ khiến em vui rồi !
– À … cô bé nói sẽ mua quà noel tặng mọi người mà !
– Em không nói mua cho mọi người . Thôi được , em sẽ tặng anh 1 chiếc vớ thật to . Anh treo nó trên tủ sẽ nhận được nhiều quà !
– Ni vừa nói gì ? Nhắc nhở nhé , tặng 1 chiếc vớ mà xem là quà thì tôi không nhận đâu . Có biết ngoài hàng hiệu ra tôi không nhận gì hết .
– Anh điên à ? Em đâu có nhiều tiền thế ! Vả lại thời đại gì còn tôn sùng hàng hiệu !
– Mở rộng tầm mắt chút đi . Nói chung tôi ghét nhất quà tầm thường , xoàng xĩnh , cứ liệu mà tặng …
– Quà do lòng thành người tặng chứ không phải cưỡng ép , buộc phải tặng !
– Ni , đủ lông cánh rồi nên dám cãi tay đôi hả ? Giỏi !
– Anh vừa bảo em đừng rụt rè nên giờ em không sợ anh nữa !
– Thiệt tình , con bé leo lên đầu mình rồi ! … Hải Phương gãi đầu …
– ” Dạo này anh Hải Phương dễ tính ghê ! … anh Hải Phương thay đổi …mình cũng khác đi ! Trước kia mình luôn ít nói , rụt rè vì sợ bị các anh ấy ghét ! ” …
– Đến đây kết thúc ! Mong các em nghỉ hè cũng ý thức phận sự của học sinh !
– Chà , kết thúc mà kéo dài thêm 30 phút .
– Không bao giờ thầy hiệu trưởng chịu nói ngắn gọn !
– Anh Hải Phương ngoan và nghiêm túc khiến anh Bảo Hoàng rất ngạc nhiên !
– Chà ! Mình cũng bất ngờ vì anh ấy không cãi cọ với khách hàng , mà còn rất hòa thuận với các nhân viên nữa !
– Ni cũng thay đổi nhiều đấy , thấy Ni cởi mở hơn … hăng hái , yêu đời nhìn hay hay …
– ” Tường Vy đã nhận ra những thay đổi khác lạ nơi mình . Nghe nói muốn thay đổi bề ngoài thì tự bản thân phải nỗ lực . Từ khi mình tự tin , tất cả đã khác đi ! ” …
– Cô bé , cho hỏi chút xíu nha !
– Chị hỏi gì ạ ?
– Ờ , nói chút chuyện thôi , cô bé làm thêm chỗ này ?
– Dạ , có gì không ạ ?
” Tách ” … Mỹ Dung bật lửa châm 1 điếu thuốc … cho lên môi rít 1 hơi dài rồi hỏi Ni …
– Tính tôi vốn nóng nảy nên hỏi thẳng cô … cô với Hải Phương quan hệ ra sao ?
– Chị hỏi gì ạ …. Ni ấp úng … – quan hệ là …
– Sao phải ấp úng thế ? Đã nói tính tôi nóng nảy mà ! Hỏi cô có phải đang cặp bồ với Hải Phương ? Chỉ cần cho biết cô có phải bạn gái Hải Phương không …
– Hơ … em đâu phải bạn gái … Ni xua tay …
– Thế à ? Vậy thì tốt ! Tôi đã quan sát , thấy cô khó ưa lắm . Chắc cô cũng nghĩ về tôi như vậy , chúng ta cạnh tranh công bằng nhé ! Tôi là Triệu Mỹ Dung lớp 11A , đã chấm anh Hải Phương rồi , cô chuẩn bị tâm lý đi !
– ” Chấm anh Hải Phương ? Chẳng lẽ chị này thích anh Hải Phương hay mắng mỏ nhà mình ? ” …
– Sao vậy Ni ? Không khỏe à ? Mặt em xanh quá , nếu mệt thì nghỉ đi !
– Dạ em không sao , em vẫn bình thường !
– Thật hả ? Nhưng nhìn mặt em cứ buồn so !
– ” Buồn so ? Những lời chị xinh đẹp đó cứ quanh quẩn trong đầu mình … chẳng lẽ mình bị sốc ? Chị đó thích anh Hải Phương ? ” …
– Kia là Hải Phương phải không ? … Đúng Hải phương rồi , hình như cô gái kia đang xin làm quen . Tên này đào hoa thật !
Ni nhìn qua ô cửa sổ , bất chợt thấy rất buồn …
– Cô nói sao ?
– Có lẽ anh không để ý nhưng thực sự em đã thích anh từ lâu . Giờ em đem hết can đảm ra bày tỏ mong anh đừng từ chối ! Chúng ta thử làm bạn xem sao đã ! ….
– Nào đến rồi Hải Phong ! Ban nãy đã nói hôm nay chỉ ngoại lệ đặc biệt ! Cậu vừa chính thức diễn mà cậu cứ đòi nghỉ trong tuần lễ vàng ! Cậu cứ thế nên …
– Em biết ! Nhưng nghỉ một ngày thôi mà phải làu bàu …
– Ngủ đi , thức 2 gặp lại !
– Em biết rồi , anh về đi … ” kẹt ” …
– Bạn trước đã ? Cô muốn làm bạn tôi ?
– Vâng ! Bước đầu của việc phát triển quan hệ chính là từ nền tảng bạn bè . Trước tiên là phải làm bạn , hợp mới lên bồ bịch . Anh không thấy như vậy sẽ rất hay sao ?
– Thiệt tình … không ngờ tôi lại gặp phải con người quái dị . Bạn là bạn mà bồ thì sao ? Cô tưởng quan hệ cứ y như kẹo mạch nha hay kẹo cao su kéo dài mãi ? Tôi ghét thứ quan hệ không rõ ràng như vậy !
– Tuy vậy nhưng tương lai cũng có thể xảy ra … – ” con người này sao vậy ” … – nên mới xin làm bạn trước !
– Tôi không thích ! Ai lại đi bạn bè gì với bọn con gái ! Nếu muốn tìm người chơi thì cô lầm rồi ! Đến chỗ khác mà tìm đi ! Thiệt tình , người ta đã quá bận ! …
Những câu nói đó làm Mỹ Dung vừa xấu hổ vừa tức giận . Không để ý đến thái độ của Mỹ Dung , Hải Phương quay lưng bước vào quán ….
– ” Ư … sao lại có loại người cư xử đáng ghét như vậy ? Tệ hại ! Đúng là đồ khốn kiếp ! Từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ mình bị cự tuyệt một cách nặng nề thế này . Danh dự , thể diện , tự trọng mất sạch ” … Mỹ Dung tức tối nắm chặt tay … – ” càng hay , nói chung mình ghét loại đối tượng thu hút dễ dàng . Phải bắt tên này trở thành tù binh của mình . Để hắn phải trả giá đắt về việc xem thường Triệu Mỹ Dung này ! ” …
” Kẹt … phụt ” … – Xin chúc mừng , phải đãi nhé ! Ghen tỵ thật , được 1 cô bé xinh xắn xinh làm quen , chắc thích lắm … Giang Định cười toe toét , nói luyên thuyên nhưng Hải Phương chẳng phản ứng gì , chỉ đáp gọn lỏn 1 cậu :
– Tôi vào thay áo …
– Cậu không cần bí mật thế ! Cả hai nói gì ? Hẹn nhau à ?
– Làm ơn tha cho …
– Có thể bảo cô bé ý giới thiệu bạn cho tớ không ?
– ” Lạ thật … nếu anh ấy có bạn gái … mình phải vui chứ ? Sao thấy buồn vậy ? Lòng cứ cảm giác hụt hẫng ! ” …
– Mệt quá đi ! Lương thấp đáng thương …mà bắt làm nhiều thế ! Nếu không phải tại Bảo Hoàng giới thiệu , anh đã nghỉ rồi . Đói quá ! Bị mùi dầu mỡ ám ảnh đến nỗi không nuốt nổi . Hay về nhà nấu lẩu ? … Hải Phương ngưng nói quay ra nhìn Ni , vẻ mặt cứ như người mất hồn …
– Anh nói em có nghe không ? … Ni không nói gì , Hải phương nổi cáu … – Ni ! Nghe anh nói gì không hả ? Nghĩ gì mà ngơ ngác vậy ?
Đến lúc này Ni giật mình , vội đáp lại :
– Đâu , em có nghe , anh bảo nấu lẩu ? Nhất trí , em sẽ nấu phụ ….
– Oắt con mà cũng có tâm sự , trẻ con thì phải sống đơn giản chứ !
– Em không phải trẻ con !
– Ơ … Hải Phương ngạc nhiên …
– Tuy em thấp bé , mặt mũi như con nít và không biết gì nhiều … nhưng đừng xem em là trẻ con ! Em có suy nghĩ , cũng biết bực bội , cũng bị tổn thương … – ” Chết thật ! Mình nói gì thế này ? Vốn đâu định ” …
– Sao ? – Hải Phương càng ngạc nhiên hơn – Em sao vậy ? Chuyện gì xảy ra vậy ?
– Ni !
Cả 2 quay ra thấy Hải phong …
– Không thấy trễ quá sao Ni ? Giờ này mới về !
– Hải Phong !
– Cho thêm bát nữa !
– Bát thứ 3 rồi !
– Anh cẩn thận , nhai từ từ thôi ! Trễ thế này chưa ăn ?
– Đúng ! Chính là vị này ! So với cơm ký túc xá thì 1 trời 1 vực …
” Cạch ” … – em no rồi !
– Đi tắm rồi ngủ , Hải Phong no rồi thì đi ngủ đi !
– Phải chờ tiêu hóa mới ngủ chứ anh ! … Sao Ni về trễ thế ? Hôm nay chỉ lễ khai giảng , lẽ ra về sớm !
– À … tám với lũ bạn , không ngờ thời gian trôi nhanh thế !
– Thật sao ? Thấy Ni về cùng với Hải Phương , tưởng cả 2 về cùng nhau !
– À tại gặp anh ấy ngoài cửa … – ” việc làm thêm khoan nói Hải Phong hay , có khi cậu ấy sẽ phản đối ” … rồi Ni quay ra rửa bát tiếp …
– Ni ơi !
– Ơi … gì vậy ?
– Dạo này tôi cứ hay suy nghĩ chuyện của Ni ?
– Vì sao thế ?
– Nói thật … có mấy lần định gọi cho Ni … nhưng ngại Ni không thoải mái ! … Hải Phong gãi đầu … – Sao vậy Ni ?
– Sao ?
Ba chàng hoàng tử bà một nàng osin – chương 7
– Chằng lẽ Ni không muốn nhìn thấy tôi ? … Hải Phong tiến đến đứng sát cạnh Ni , bất chợt Ni thấy ngượng ngùng …
– ” Chà làm giật mình … Con người này là Hải Phong sao ? Vóc dáng cao to hơn trước , trước kia cậu ta gầy … vậy mình biết trả lời sao đây ? ” … – Ni cũng nhớ Hải Phong !
– Vậy …. ” tính … tong ” … – Hình như anh Hải Anh về , để Ni ra mở cửa cho anh ấy … Chào anh Hải Anh , Hải Phong về rồi …
– Vậy à ?
– Anh ăn tối chưa
– Anh ăn rồi , khỏi lo cho anh !
Hải Phong nhìn Hải Anh bằng ánh mắt hình viên đạn …
– ” Tiếc không khí lãng mạn vừa rồi ! Anh Hải Anh về trễ thêm tí thì hay ! ” …
– Nhóc này , nhìn gì ghê thế ? Mà mấy hôm không gặp , cậu cao hẳn lên !
– Cao hơn hẳn 4cm , hầu như ngày nào em cũng nghe thấy xương mọc răng rắc …
– À … tuy hơi trễ nhưng xin chúc mừng lần đầu cậu lên sân khấu ! Chắc đứng topteen chỉ là vấn đề thời gian !
– Anh đừng nói thế ! Lên tivi rồi trả lời phỏng vấn hoài làm em mệt nhoài , không có cả thời gian ngủ nghỉ !
– Nhóc chảnh thật , đã nổi tiếng còn phàn nàn !
– Anh đâu biết chứ , em cũng phải nỗ lực bao nhiêu , chứ đâu phải ngồi mát ăn bát vàng !
– Này , đây là công việc cậu tự nguyện thì đừng càu nhàu nữa . Huống chi làm gì cũng phải nỗ lực ! À … nhân vật bận bịu thế sao nay lại ở nhà ?
– Được nghỉ hai ngày vì em bảo , không cho nghỉ thì em không đến lễ trao giải .
– Hà , tội giám đốc Minh Đạt quá , vậy mai cậu sẽ ngủ bất tỉnh nhân sự cả ngày ?
– Anh điên à ? Đây là kỳ nghỉ tranh thủ lắm mới được . Sao lại lãng phí vào giấc ngủ !
– Vậy cậu định làm gì ?
– Em sẽ đi chơi với Ni !
– Sao ? Cậu vẫn chưa bỏ ý định tấn công Ni ? Tưởng cậu muốn quên đi tâm trạng đó nên mới tập huấn ?
– Nếu dễ dàng bỏ cuộc vậy thì lúc đầu em đâu nói ra ! Em sẽ chờ đến khi Ni để ý sự tồn tại của em . Em tin tằng sẽ có ngày Ni hiểu lòng em !
– ” Ra tên này nghiêm chỉnh … cứ tưởng vui buồn thất thường nó sẽ chóng quên con bé ! ” …
” Cộp … cộp … cộp ” … – Dậy đi Ni , còn ngủ đến bao giờ ? Ngoài trời đẹp lắm , ta đi chơi nào ! … nhưng Ni không có trong phòng …. – ” Chuyện gì thế này ? Chẳng thấy Ni đâu cả ! ” ….
– Ồn ào quá Hải Phong , anh vừa chợp mắt !
– Anh ơi , Ni đi đâu rồi ?
– Ni biến mất ? Hay cô bé mua gì ?
– Hình như đi lâu lắm , phòng sắp xếp gọn gàng …
– Thế còn di động có liên lạc được không ?
– Di động thì không có ai nghe hết , chẳng biết đi đâu …
– Dạo này cô bé hay ra ngoài làm gì nhỉ ? Mấy ngày nay Ni về trễ lắm !
– Anh ơi , anh cả cũng biến đâu mất ! Tối qua họ cùng về hay cùng đi ?
– Lại thế được ? Anh cả và Ni sao ?
– Tức thật , biết vậy gắn thiết bị theo dõi Ni !
– Phạm pháp đó , tưởng cậu là papazzi ? Mà khoan … cô bé tên Tường Vy hình như thân với Ni … ” tách … tách ” … – đây rồi ! Tường Vy lớp 11 , địa chỉ và điện thoại …
– Sao lại lén trộm tư liệu của học sinh ?
– Im đi ! … Tường Vy còn nhớ anh không ? Anh là Hải Anh , anh của Ni đây ! Nhà đang có chuyện gấp mà không liên lạc được với Ni , em biết Ni ở đâu không ? …. Sao ? Nó làm thêm ở tiệm fast food ? Em đọc lại địa chỉ đi . Được , anh biết rồi , cảm ơn em nhé !
– Anh bảo sao ? Ni đi làm thêm ?
– Tường Vy nói Ni làm thêm ở tiệm fast food !
– Đưa em địa chỉ … em đến đó luôn !
– Khoan đã , cậu định đi như vậy à ? Tỉnh táo lại đi , cậu đang là ngôi sao . Không thấy những tờ quảng cáo treo đầy . Cậu muốn bị fan nữ bao vây sao ? Đội mũ mang kính râm mà qua măt được fan sao ?Không nổi đâu , thôi cậu giả gái đi … Hải Anh cười nham hiểm …
– Anh nói cái gì ?
– Chờ 1 tí , tôi sẽ cho cậu biết thực lực bao năm ở lớp học thêm !
– Anh ! … Không chịu đâu … Chết cũng không … Á ! ….
– Ni làm thêm ở đây ?
– Đúng , chính là tiệm này !
– Hải Phong , tôi thấy cậu giả gái rất hợp … Hải Anh lấy tay che miệng cười tủm tỉm …
– Ai hóa trang cho người ta vậy ?
– Thôi đừng cãi cọ , vào đi !
– Xin chào quý khách !
– Mỹ Dung nhìn kìa , đằng kia có 1 cặp đẹp lắm
– Phải đó , cả hai trên trung bình quá xa !
– Cô gái thon cao , thu hút như người mẫu vậy !
– Người mẫu chết sạch rồi ? Chỉ cao là làm người mẫu được ? … – ” tức quá ! Ngoại hình mình luôn lợi thế , sao lại không ổn với Hải Phương ? Cộng thêm những cô xinh xắn kia cứ lượn lờ quanh tiệm này , đến pó tay ! ” …
– Kiểm tra xem khăn giấy và dầu gội có chưa , còn sót gì chưa mua nhỉ ? Sao em không mua siêu thị gần đây mà phải mua ở chỗ hạ giá rất xa ?
– Đương nhiên , vì rẻ hơn rất nhiều mà !
– Tinh thần tiết kiệm đáng nể , nhưng đâu phải tiền của em , sao phải tính toán thế ?
” Thình … thịch ” … – ” Mình sao thế này ? Tự dưng tim cứ ” …
– À , ta mở tiệc noel nhé ! Em thấy sao ?
– Anh ơi em hơi mệt , em về trước nhé … rồi Ni chạy biến đi mất …
– Dạ tiệc noel … Hải Phương khẽ cười … – nếu nói có 2 người chắc cô bé sợ chạy mất ! …
” Rầm ” … – ” Gì chứ ? Đột ngột hỏi thế ? … Trời , mặt nóng ran , tim đập , tay toát mồ hôi … có lẽ nào … mình bị suy tim ? Không được , mình là đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi về , nhỡ ốm thì sao ? Không thể gây rắc rối cho cả nhà ! Lẽ nào đây chỉ là triệu chứng cảm cúm thông thường ? Giờ mình vẫn khỏe thôi ! ” ….
– Đấy … kia là ?
– Xin lỗi, chúng tôi đi mua ít đồ nên về muộn !
– Không sao , vừa rồi cũng không có khách !
– Sao anh hai lại ở đây ? … Hải Phong đứng bật dậy …
– Bọn con gái sẽ phát hiện Hải Phong đấy … Bình tĩnh quan sát thêm chút nữa xem … – ” Chà ! Thật bàng hoàng ! Ra anh hai và Ni làm thêm ở đây ! Chuyện này là sao ? … Cộng