-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Tình Thù

Tình Thù



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
hôm qua.

-Các người…Các người thật là quá đáng!

Văn Bảo hét lên trong căm phẫn tột cùng. Nếu không có cú điện thoại đó, anh vẫn là một con bù nhìn chẳng biết mảy may gì. ” Doanh đang tập trung ôn tập,  đợi em nó thi xong sẽ liên lạc lại”

Vậy mà anh cũng tin!

Bảo cười cho cái hời hợt và vô tâm của mình.

Cười cho những tháng ngày bị người ta lừa gạt.

- Tôi sẽ gặp Doanh hỏi cho rõ. Nhất định phải hỏi cho rõ!

Văn Bảo phóng đi!

Hàn Dương khẽ thở dài…

Đêm trước khi đón dâu.

Anh đã thấy Lãnh Phong loay hoay với nồi canh nhỏ…

Cả đêm Phong không ngủ.

Lễ cưới!

Cô dâu và chú rể không hề có một nụ cười.

Anh quay vào trong.

Mong cuộc đời không dồn ép Doanh thành vô cảm, để cô được sống với cái tuổi thanh xuân thơ trẻ của mình…

——

Buổi sáng ở Hàn gia.

Hà Doanh có vẻ không được tự nhiên khi bước xuống.

Không khí khác hẳn ở nhà cô.

Những ánh mắt nhìn Doanh chăm chú:

-Thưa ông nội…Thưa ba, thưa mẹ, thưa cô..Chúng con mới xuống!

Hà Doanh lập lại theo Lãnh Phong một cách máy móc.

Đáp lại cô là những cái gật đầu…

Không khí lạnh nhạt

- Hai đứa định đi đâu hưởng tuần trăng mật?

Chỉ có ông Hàn lên tiếng.

Cả bàn ngẩng lên:

- Chúng con không có dự định gì đâu ạ! Công việc của con ở cty vẫn còn nhiều. Doanh Doanh cũng không được khỏe ạ!

-Tốt nhất là đừng đi đâu. Phụ nữ có thai không nên đi xa!

Những cái liếc mắt sắc bén.

Hà Doanh không dám ngẩng lên.

Cái không khí lạnh lẽo và ngột ngạt này…

Khác quá!

-Nhà ngoại anh chán lắm, nên anh Hàn Dương mới dọn ra ngoài sống.Mỗi lần về đó là anh thấy ngộp.

Hà Doanh nhớ lại lời Văn Bảo từng nói.

Ngột ngạt và lạnh lùng.

Cô sẽ phải sống ở đây một thời gian.

Phải chịu đựng thôi

-Vâng ạ!

Doanh mỉm cười…

Đâu ngờ có một ánh mắt đang chăm chú nhìn cô.

Lãnh khốc!

-Thưa ông chủ…Có cậu Văn Bảo đến tìm ạ!

Chương VI: Đâu chỉ một người đau.

Đôi tay đang cầm muỗng của Hà Doanh run rẩy

Văn Bảo đến đây

Cô phải làm thế nào?

Một bàn tay chợt nắm lấy tay cô…

Nhè nhẹ

Như an ủi…

- Thưa ngoại…

Văn Bảo bước qua cửa.

Doanh Doanh của anh ngồi đó.

Bên cạnh là Lãnh Phong.

- Con mới về à?

- Lâu rồi không gặp, trông con ốm đi nhiều đó Bảo!

-Dạ…

Mắt Văn Bảo không rời Hà Doanh đang cúi mặt.

Đau!

Cái đau bao trùm lấy toàn thân, khiến anh ngạt thở. Không biết cố ý hay vô tình, Vũ Lâm nhìn sang Hà Doanh:

- Chắc cháu cũng biết Doanh Doanh rồi. Đây là vợ mới cưới của Lãnh Phong. Cũng do chút gấp rút nên chúng cưới nhau mà không đợi cháu về được….Cháu đừng phiền nhé!

Không còn là cái nhói đau nữa.

Nó là một nỗi lòng tê tái.

Văn Bảo đã không còn đứng vững nữa. Sự phẫn hận, đau khổ dâng trào khiến anh muốn ngạt thở. Bàn tay Hà Doanh với chiếc nhẫn cưới lấp lánh, đáng lẽ sẽ là do anh đeo vào. Nhưng giờ đây…Khốn kiếp!

- Khốn nạn!

Một cú đấm như trời giáng không đoán trước nhắm thẳng vào mặt Lãnh Phong. Không tránh né, anh mất thăng bằng, ngã nhào trong bàn. Chưa trút hết giận dữ, Văn Bảo lao đến thật nhanh, túm lấy áo Phong:

- Mày là thằng khốn nạn. Rõ ràng mày biết Doanh Doanh và tao có quan hệ gì mà. Sao mày làm vậy? Đồ khốn kiếp!

Lại một cú đấm…Buổi cơm xum họp trở thành một đống hỗn độn. Mọi người nhanh chóng can ngăn, kéo Văn Bảo khỏi cơn phẫn nộ. Nước mắt Hà Doanh lã chã rơi. Cô đau đớn nhìn anh gào thét…Một bên khóe miệng của Lãnh Phong rỉ máu…Đập mạnh chiếc gậy xuống bàn, giọng ông cụ oai nghiêm:

- Thôi đi! Đúng là không ra thể thống gì mà…

- Văn Bảo…Cháu về đi. Có gì từ từ mà nói!

- Về đi!

Ông cụ giận dữ bỏ lên phòng trong khi Văn Bảo bị mọi người kéo ra ngoài. Trong ánh mắt còn lại của những người trong phòng khách, đều là những ánh mắt bén nhọn như dao hướng về phía Hà Doanh…Cô chỉ biết khóc mà thôi. Lau nhẹ những giọt lệ trong suốt như pha lê, Lãnh Phong nhẹ nhàng:

-Lên phòng đi em! Tôi đưa em về thăm mẹ….

Chương VII: Đằng sau sự phẫn nộ.

- Ai là tác giả của cú điện thoại đó?

- Con!

- Con định diễn màn kịch này thế nào? Mẹ bắt đầu có hứng thú rồi đó!

Lãnh Phong nhếch môi…

Lần đầu tiên đôi mắt vốn lãnh đạm ấy xuất hiện một tia cảm xúc:

- Mẹ cứ chờ đi. Cũng còn nhiều chuyện hay lắm!

Tàn nhẫn hay lãnh đạm?

Vũ Lâm không nắm được tâm tư đứa trẻ trước mặt bà. Dù Lãnh Phong đã lớn, nhưng mười mấy năm rồi, trong mắt bà nó vẫn luôn là một đứa trẻ. Bà chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng nó thực hiện kế hoạch trả thù. Dù giờ đây, nó đã từng bước cho bà thấy, con người bên trong vốn không hề đơn giản của mình.

Vì sao?

Bà chưa hề ôm lấy nó.

Chưa hề hỏi han nó…

Chưa hề thức trắng đêm khi nó bệnh.

Mà hình như từ trước đến giờ Lãnh Phong chưa hề bệnh…

Hay ít ra nó chưa hề tỏ ra mệt mỏi trước mắt mọi người.

Năm 18 tuổi, bà nhớ trong buổi họp gia đình, khi chồng bà hỏi ” Con muốn thi vào trường nào”, nó đã nhẹ tênh” Vậy ba muốn con thi vào trường nào ạ?”

Hoài bão và ước mơ?

Lãnh Phong chưa hề nói với ai về điều ấy. Nó làm mọi việc theo ý thích của mọi người. Con cháu họ Hàn phải làm những gì, Lãnh Phong đều làm theo tất cả những điều ấy. Thực hiện và hoàn thành nó một cách không sai sót, đó chính là Hàn Lãnh Phong, cái bóng mà hầu như mọi người đều đã muốn lãng quên.

- Phong này!

- Vâng?

- Không có gì!

-Con ra ngoài một chút đây!

- Đi đón Hà Doanh à?

-Không ạ!

Văn Bảo đang chờ anh!

-Xin lỗi tôi tới trễ.

- Mày không phải muốn ăn thêm vài cú đấm nữa chứ?- Văn Bảo khinh bỉ nhìn kẻ trước mặt mình. Cú đấm vẫn còn in dấu rành rành trên mặt hắn ta. Nhưng cú điện thoại hẹn gặp sau đó của Lãnh Phong đã làm anh nén căm hờn mà đến đây. Để xem hắn muốn giở trò gì:

-Đánh tôi, anh được gì?

Lãnh Phong nhẹ nhàng và điềm tĩnh hơn bất cứ ai. Quan hệ hai bên dù không thân thiết, có gặp cũng chỉ là những câu chào hờ hững nhưng Văn Bảo vẫn không hiểu nổi thái độ của Lãnh Phong trong lúc này:

-Dù anh có đánh chết tôi thì  vẫn không thay đổi được gì. Hà Doanh là vợ của tôi, và hiện giờ cô ấy đang mang thai con của tôi.

-Mày…

-Tôi không cố tình gợi lại đau khổ cho anh đâu. Hà Doanh vốn không yêu tôi. Nhưng bây giờ cô ấy lại mang thai con của tôi. Và nó là một đứa con hoang, nếu không có cái đám cưới này…

- Mày định nói, mày đang cứu vớt cuộc đời cô ấy ư?

-Không…Tôi chỉ làm tròn trách nhiệm, sửa bớt những sai lầm của chính mình. Anh cũng hiểu, nếu tôi không cưới Hà Doanh, không chịu trách nhiệm cho những việc tôi làm, cuộc đời cô ấy sẽ ra thế nào rồi chứ?

-…..

- Anh có thể cảm thấy ấm ức. Anh có thể tự hỏi” Sao cô ấy không gọi cho anh lúc xảy ra chuyện?”. Thẳng thắn mà nói, lúc đó anh sẽ làm gì nếu cô ấy gọi anh?

Một câu hỏi hết sức thực tế.

Văn Bảo chắc chắn sẽ quay về.

Mọi chuyện đều là một tai nạn…

Anh sẽ ôm cô vào lòng

An ủi

Và…

-Nhận đứa bé trong bụng làm con. Bỏ qua mọi chuyện, cho Doanh Doanh một cuộc sống hạnh phúc?…

Có được không?

Văn Bảo nhìn Lãnh Phong.

Lần đầu tiên hắn nói chuyện với anh…

Không hề đơn giản:

-Nhà ngoại, anh có thể không quan tâm. Nhưng ba anh, mẹ anh? Họ Thẩm nhà anh sẽ để cho anh bất chấp tai tiếng gia đình, cưới một cô gái đang có thai hoang, nuôi thằng bé như con cháu mình suốt đời. Được chứ?

Mọi câu hỏi đều không có câu trả lời.

Miệng Văn Bảo đắng chát.

- Tôi cưới Hà Doanh. Cô ấy sẽ là một cô gái đã có chồng. Cô ấy sinh con cũng là lẽ tự nhiên. Nếu vợ chồng tôi có mâu thuẫn và chia tay…thiên hạ cũng xem như một chuyện thường tình. Khi đó nếu anh vẫn còn yêu, anh có thể cưới cô ấy mà không ngại người ta đàm tiếu, chỉ trỏ sau lưng anh. Anh đồng ý chứ?

-Tôi…

-Hà Doanh vốn không yêu tôi. Sẽ không có chuyện gì giữa chúng tôi đâu. Mong là tình yêu của anh đủ mạnh để chở che và cho Doanh Doanh hạnh phúc. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi. Anh đừng làm mọi chuyện rối lên bằng sự tức giận của mình nữa. Vậy nhé!

Lãnh Phong hoàn toàn chủ động.

Văn Bảo chợt thấy mình còn quá trẻ con…

Anh nhớ lại cục diện mình đã gây ra.

Doanh Doanh đã khóc…

Cô đang sống với những người đó…

Vậy mà anh lại làm cho cuộc sống của cô không được bình yên.

Chỉ để thỏa mãn cơn giận dữ của mình.

Ngốc nghếch!

Lỗi của anh!

Chương VII( Tiếp theo):

Tiếng chuông cửa…

Vỹ Tường ra mở cửa:

-Thưa ba…

Hà Doanh đang ngồi trên sofa với mẹ. Thấy Phong, cô lúng túng thấy rõ, vẻ mặt không còn được tự nhiên:

- Thưa mẹ….

-Ừ. Doanh Doanh đang ngồi chơi với mẹ. Cháu…à…con ngồi đi!

- Con ghé đón Doanh Doanh về.

-Em ở chơi thêm một chút nha. Em…

- Cũng trễ rồi đó Doanh. Nhà anh có thói quen dùng cơm chiều lúc 6 giờ, đi thôi em!

-Con theo chồng con về đi Doanh. Hôm nào sang thăm ba mẹ cũng được mà.

-Dạ!

Nhìn con gái lưu luyến không rời, Bà Kiều Anh không nỡ rời xa. Nhưng cô đã là vợ của người ta…Tuy là theo lời Doanh, Lãnh Phong đã làm tròn lời hứa với cô, không hề đụng tới Doanh trong đêm hoa chúc:

- Thưa ba mẹ con về…

Biệt thự của Hàn gia nặng nề hiện ra, Lãnh Phong nắm nhẹ tay cô, dịu dàng:

-Không có gì đâu. Tất cả rồi sẽ qua thôi mà.

Bên trong phòng khách , hầu như đều có mặt mọi người. Cả hai bước vào, đón tiếp họ là những ánh mắt lạnh nhạt:

- Thưa ba mẹ….Thưa cô, dượng, chúng con mới về!

-Về là tốt rồi. Khỏi đợi nữa. Dì Thâm, lên mời ông xuống, chúng ta ăn cơm.

Người vừa lên tiếng là Hàn Chỉ Thúy, cô em kế của Hàn Gia Thiết. Sống chung một gia đình, nhưng bà không hề thích hai mẹ con Lãnh Phong. Đứa con hoang, người đàn bè hèn mọn…Lấy tư cách gì mà ngồi cùng bàn, cùng mâm với những người sinh ra trong nhà họ Hàn này?

- Con về nhà vui không Doanh?

-Dạ…vui ạ?

-Ba mẹ con vẫn khỏe chứ?

-Dạ…Ba mẹ con bình thường ạ!

- Chị dâu ơi…Nó mới lấy chồng một ngày, có xa xôi gì đâu mà hỏi tới hỏi lui…Hay là….- Bà Chỉ Thúy nhếch môi- Mượn lời hỏi thăm đều tìm hiểu chuyện tình xưa.Tôi nghe nói ngày xưa bà chị và ba cháu Doanh từng là thanh mai trúc mã, thậm chí đính hôn rồi…

Mặt Vũ Lâm biến sắc…

Trí Dinh- chồng Chỉ Thúy kéo tay vợ, nhắc nhở:

-Em…Hết chuyện rồi sao…

- Tôi nói không đúng sao? Chuyện của hai người, ai mà không biết…Người ta có câu…

- Thôi đi!

Ông Hàn đã xuống tới nơi. Quét tia mắt lạnh lùng nhìn khắp bàn, ông cụ chống chiếc gậy, ngồi xuống bàn:

-Tới bữa cơm mà còn nói chuyện phiếm gì. Ăn cơm đi!

Và cơm lên miệng, Hà Doanh nghe có cái gì đó đắng chát ở đầu lưỡi. Cô hoang mang trước những lời vừa nghe thấy. Ba cô và mẹ Lãnh Phong??? Quá khứ họ là gì? Chuyện sao cứ nửa hư nửa thật???

- Nghĩ gì vậy?

-Dạ?

Thấy Hà Doanh ngồi thừ trong một góc giường, Lãnh Phong khẽ hỏi:

- Sao em có vẻ thẫn thờ vậy?

- Anh….anh có biết chuyện ba mẹ của chúng ta không? Lời cô Ba nói…

- Có biết…

- Ba mẹ chúng ta…??? Ý tôi là…

- Có thật đấy. Mẹ tôi là con gái của luật sư Phan Vũ Kỳ, vốn là bạn tốt của ông bà nội em. Mẹ tôi từng đính hôn với ba em, thậm chí đã định ngày hôn lễ.

- Nhưng tại sao?

-Chuyện đó không liên quan tới chúng ta. Em có mệt không?

-Tôi…

- Em mang thai cũng 10 tuần rồi. Tôi có lên Internet xem, giai đoạn này em bé đang hình thành, cơ thể người mẹ rất mệt mỏi. Em thấy trong người thế nào?

- Không có gì…Tôi rất khỏe…

- Em ăn lúc nãy rất ít. Có cần ăn thêm cái gì không? Tôi mua cho em…

- Không cần đâu. Tôi ăn no mà…

-Ngoài bản thân còn có đứa con trong bụng nữa. Nếu đã nhất quyết sinh nó ra, em sẽ phải cố sinh nó hồng hào khỏe mạnh. Nếu không sẽ có lỗi với con đấy…

Lãnh Phong mỉm cười.

Hà Doanh nhận ra bên trong đó là bao nhiêu ấm áp.

Cô chợt nghe giọng mình nhẹ tênh:

-Vâng. Tôi muốn ăn cháo bát bửu…Rất muốn ăn!

Văn Bảo suốt đêm không về.

Phờ phạc và mệt mỏi, anh chỉ muốn ngủ một giấc. Một giấc ngủ không mộng mị, không ưu phiền. Nhưng giấy phút nhìn thấy mẹ ngồi bên salon chờ đợi,  gương mặt phờ phạc, Văn Bảo lại thấy tim mình nhói lên.

-Mẹ!

-Con về rồi à?

Không một lời trách móc, Hàn Ngọc Anh nhẹ nhàng vỗ vào chỗ bên cạnh mình:

-Lại đây ngồi đi con.

-Mẹ…

-Mệt lắm đúng không? Con đã gặp Doanh Doanh chưa?

-Con gặp rồi…Con…

-Tình hình này con chỉ làm cho con bé khó xử thêm thôi. Bỏ đi con!

-Con không cam tâm mẹ ơi! Phải chi Doanh Doanh khộng còn yêu con, phải chi cô ấy phản bội con. Đằng này…Cả hai chúng con đều không có lỗi gì. Tại sao chúng con lại ra nông nổi này hả mẹ.

Văn Bảo khóc.

Những giọt nước mắt đàn ông mặn chát.

Bà Ngọc Anh dịu dàng ôm lấy con.

Đứa con trai lần đầu tiên đối diện với khổ đau của bà.

- Khộng sao đâu con. Rồi chuyện sẽ qua thôi mà.

-Lãnh Phong đã hứa với con…Khi Hà Doanh sinh con, hai người sẽ ly dị. Lúc đó không có gì ngăn cản con và Doanh Doanh nữa.

- Con đừng khờ quá…Còn ba con, còn gia đình bên ngoại con.Bản thân con có thể chấp nhận được chuyện Doanh Doanh từng là vợ của người khác sao? Có thể bây giờ không có chuyện gì nhưng thời gian qua, đó sẽ là một cái gai trong lòng con. Con hiểu không?

-Mẹ yên tâm. Cậu hai và mợ hai đều đang rất hạnh phúc. Doanh Doanh chỉ vướng vào một tai nạn. Con tin chúng con đủ sức vượt qua mọi chuyện mà. Con lên phòng đây…Mẹ mới sang còn mệt, cũng nghỉ ngơi đi mẹ nhé!

-Văn Bảo!

Đứa con cứng đầu.

Bà khẽ thở dài.

Rất giống anh hai của bà.

Giây phút đưa chị dâu của bà về nhà ra mắt. Một người phụ nữ tuổi đã quá 30, tay dắt theo một đứa trẻ chừng 10 tuổi. Gương mặt cả hai đều nhợt nhạt. Người phụ nữ có vẻ rụt rè và cam chịu nhưng lòng tự trọng rất

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Thảo Ngọc trắng xinh trên giường

Cho tôi xin 1 vé đi tuổi thơ

Thiếu nữ Nhật Bản xinh xắn!

Cho tôi xin 1 vé đi tuổi thơ

Tổng hợp ảnh đẹp của các hot girl chia sẽ nhiều trên mạng xã hội

Cho tôi xin 1 vé đi tuổi thơ

Tổng hợp ảnh đẹp của các hot girl chia sẽ nhiều trên mạng xã hội

TAG:

Duck hunt