Polaroid
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Những Câu Chuyện Của Nhóm Xi Ha

Những Câu Chuyện Của Nhóm Xi Ha



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
có nói, sẽ mời một gia sư đến bổ sung kiến thức cho tôi trong những ngày nghĩ học. Có lẽ là người gia sư đến?

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân đó đi lên lầu, tiếp theo lại đến cửa phòng tôi, tôi nhăn mặt, quả nhiên là gia sư đến rồi. Mẹ đẩy cửa nói với tôi: “Y Nghiên, gia sư mẹ tìm cho con đến rồi, con cũng nên dậy đọc sách đi, nếu không học làm sao thi?”. Tiếp đó mẹ ngoái ra đằng sau: “Mời vào!”

Khi người đó bước vào, tôi king ngạc ngồi bật dậy: “Sao lại là bạn chứ?”. Mẹ tôi cũng ngạc nhiên hỏi: “Hai đứa biết nhau sao?”

Tôi liền giả vờ: “À không, đương nhiên không quen, con chỉ nói là… tại sao cậu ấy đến dạy học, xem ra còn trẻ, không giống thầy giáo tí nào.”

Mẹ chau mày, không muốn nổi nóng với tôi, chỉ nhỏ giọng nói: “Con ăn nói ngày càng thiếu lễ phép. Đây là học sinh giỏi của trường trung học Nhân Hạ, hàng năm đều đứng đầu lớp, dạy kèm con chắc chắn là có hiệu quả rồi!”. Nói xong, mẹ quay qua nói với người đó: “Vậy thì từ bây giờ cháu bắt đầu dạy học, nếu Y Nghiên không chịu học, cháu cứ nghiêm khắc nhé!”. Rồi bà quay ra cửa đi mất.

Trong phòng yên lặng chỉ còn hai người chúng tôi.

Tôi hỏi: “Sao bạn lại đến nhà mình?”

Thái Hi cười nhìn tôi (Phải, đó chính là Thái Hi): “Ngoài chiêu này ra, mình không biết còn cách nào khác để có thể đến nhà bạn. Nếu mẹ bạn biết là coi như xong.”

Tôi lắc đầu nói: “Mình không hề nghĩ sẽ là bạn.”. Rồi nằm xuống giường: “Mấy hôm nay một mình ở trong phòng buồn chết đi được.” Thái Hi đi đến, kéo chăn qua một bên rồi ngồi xuống giường, nói: “Một mình bạn thôi à? Lẽ nào anh chàng đó không đến sao? Vậy mà mình cứ tưởng mình và cậu ta sẽ gặp nhau tại đây, suýt chút nữa mình đã mang theo binh đao đến rồi.”

Giật thót mình, tôi biết Thái Hi nói đến Kỷ Trung. Tuy nhiên, tôi cố ý giả vờ nói: “Cậu ta làm sao dám đến nhà mình chứ, mình và mẹ sẽ đuổi cậu ta ra khỏi cửa ngay lập tức.”

Thái Hi nghe xong bật cười, đưa tay vuốt mấy cọng tóc trước mặt tôi: “Bạn đó! Cử động còn không được, làm sao mà đuổi cậu ta!”. Tiếp đó, cậu ta thuận tay sờ lên cánh tay phải đang băng bột của tôi, hỏi: “Sao lại bị thương đến thế này?”. Tôi buồn rầu, không muốn nhớ lại cảnh tượng hôm đó trước cổng nhà Kỷ Trung nữa, nói lảng: “Nửa tháng nữa là sẽ khỏi thôi.”

Thái Hi nắm chặt tay tôi, tuy không thô bạo như Kỷ Trung nhưng họ đều có sức mạnh như nhau. Nắm tay tôi muốn đau, mắt cậu ấy cháy bỏng mà sâu thẳm nhìn tôi nói: “Mình biết trước đây bạn từng ở bên cạnh Kỷ Trung, mình biết bạn yêu cậu ta. Hôm đó, lúc nhìn thấy Kỷ Trung bế cậu ngoài bãi biển, mình nghĩ là sẽ không đến tìm bạn nữa, nhưng mình cố chịu đựng khá lâu cuối cùng vẫn đến. Bạn biết tại sao không?”

Tim tôi bỗng nhiên đập thình thịch hỏi: “Tại sao?”

Thái Hi: “Bạn nghe thấy không?”

Tôi không hiểu: “Nghe thấy gì chứ?”

Cậu ấy nhìn tôi khẽ than: “Vì tim của mình mỗi ngày đều đập thế này: Y Nghiên – Y Nghiên – Y Nghiên…”

Tôi hơi ngẩng mặt lên, mở to mắt: “Tại sao lại là mình chứ?”

Thái Hi nhìn tôi nói: “Vì tính cách của bạn luôn bướng bỉnh như thế, vóc dáng của bạn luôn ngây thơ như thế. Lúc nổi giận lại giống như đứa trẻ, làm mình bỗng dưng muốn bảo vệ bạn.” Lời của cậu ấy thẳng thắn đến nỗi làm tôi đỏ mặt.

Tôi cãi lại: “Nhưng mạch của mình lại đập thế này: Kỷ Trung – Kỷ Trung – Kỷ Trung…”

Cậu ta nhìn tôi một lúc sau đó mới nói: “Nhưng cậu ta không bảo vệ bạn, trân trọng bạn. Nhìn xem, thậm chí vì cậu ta mà bạn bị thương đến thế này.”

Tôi vẫn cố chấp: “Là do mình không cẩn thận đụng phải xe thôi.”

Thái Hi nói lớn: “Cứ cho là bạn không cẩn thận đi. Nhưng bạn đã bệnh nằm nhà một tuần rồi, vậy cậu ta đã đến thăm chưa? Cậu ta đã gọi điện chưa? Y Nghiên, sao bạn không phát hiện ra quanh cậu ta đều là những tín hiệu nguy hiểm, sớm muộn gì bạn cũng sẽ gặp chuyện xấu vì cậu ta thôi.”

Tôi không nói gì, đầu óc bắt đầu hoảng loạn, từng câu từng chữ của Thái Hi như những hòn đá đánh vào tim. Không sai, ít nhất Thái Hi cũng nói đúng một câu, chung quanh Kỷ Trung đều là những tín hiệu nguy hiểm.

Cằm Thái Hi ghé sát bên mái tóc tôi, cậu ta nói: “Y Nghiên, mình sẽ đợi bạn từ từ suy nghĩ, rồi có một ngày bạn biết rằng mình chính là người bảo vệ bạn. Nhưng bắt đầu từ bây giờ, bạn phải chăm chú học tập, hãy quên Kỷ Trung đi.” Tôi đau buồn nhìn Thái Hi: “Hay là bạn làm anh trai mình nhé!”

Thái Hi ngồi bật dậy, nói với giọng buồn buồn: “Mình đã có một cô em gái rồi, không muốn có thêm một đứa nữa đâu.”

Tôi nghi hoặc nhìn Thái Hi, cậu ấy cũng nhìn lại, sau đó thở dài một cái, bỏ tôi ra, quay đầu đi rồi nhẹ giọng: “Nhưng mong có một sức mạnh nào đó có thể kéo mình ra khỏi bạn.” Tiếp đó Thái Hi lắc mạnh đầu, dường như muốn trút bỏ hết sự thất vọng trong đó ra, lại quay trở về với nụ cười trước đây:

“Thôi nào, Y Nghiên. Hôm nay chúng mình không nói những chuyện này nữa. Thứ tư tuần sau là sinh nhật mình, bạn phải đến dự nhé, mình muốn bạn gặp em gái của mình.” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Thì ra bạn có em gái thật. Mình cứ nghĩ bạn tiện miệng nói ra mà thôi.”

Thái Hi nói: “Đó là em ruột của mình, chỉ là ba mẹ mình li hôn từ lâu, em gái mình sống với ba ở Mỹ, mình sống với mẹ ở đây. Nó vừa mới từ Mỹ về, hai người nhất định phải làm quen nhau nhé?”

Chương 11: Khách Không Mời Mà Đến

Ads Mới đó mà đã thứ ba rồi. Tôi vốn dĩ không muốn dự buổi tiệc sinh nhật của Thái Hi, vì thế bèn lấy cớ là vết thương trên tay vẫn chưa lành nói không đến được. Nhưng Thái Hi trách tôi: “Y Nghiên, bạn không thể như thế này mãi được, hàng ngày không chịu học, chỉ nước mắt đầm đìa nằm trên giường. Bạn nên ra ngoài tham gia một vài buổi tiệc chứ!”. Cậu ấy còn thuyết phục cả người mẹ cố chấp của tôi, để kéo tôi tay còn băng bột đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của mình.

Vừa bước vào phòng khách nhà Thái Hi, tôi sững người, không nghĩ là sẽ có nhiều người đến thế. Buổi tiệc thật là náo nhiệt, khắp nơi tiếng nói cười rộn rã, mọi người tập trung thành từng nhóm. Có một vài người lớn tuổi hơn một tí, có lẽ là bạn thân của Thái Hi, họ đứng tập trung với nhau, hăng say bàn luận một chuyện gì đó. Còn lại đều là người trẻ tuổi, phần lớn tôi đều không biết mặt, có lẽ họ đều là những bạn học cùng trường của Thái Hi.

Tôi đi theo sau Thái Hi, rõ ràng sự xuất hiện của tôi không gây chú ý đến ai cả. Hơn nữa, tay lại đang băng bột, đứng giữa đám người ăn mặc rực rỡ, tôi thấy mình nhỏ bé làm sao.

Tôi hỏi nhỏ Thái Hi: “Này, chúng ta đi đâu vậy?”, cậu ta vẫn kéo lấy tay tôi: “Đi đến phòng mình.”

Tôi ngạc nhiên: “Tại sao lại đến phòng bạn chứ? Lẽ nào lại để khách đầy nhà, còn một mình núp trong phòng chứ?”. Cậu ta vẫn cười bí hiểm: “Mình có một món quà muốn tặng bạn.”

“Bạn có quà muốn tặng mình? Nhưng hôm nay là sinh nhật bạn mà. Lẽ ra mình phải tặng quà cho bạn mới đúng, tại sao bạn lại tặng quà cho mình chứ?”

Thái Hi không hề quan tâm: “Sinh nhật gì chứ, chỉ là cái cớ để cùng nhau vui chơi mà thôi. Mình muốn tặng bạn một thứ, chắc chắn là bạn sẽ thích.” Thấy cậu ấy nói chắc chắn như vậy, tôi nửa tin nửa ngờ: “Này Thái Hi, bạn mới biết mình không lâu, sao lại biết mình chắc chắn sẽ thích thứ mà bạn tặng chứ?”

Vẻ mặt cậu ấy càng chắc chắn hơn: “Nhất định là bạn sẽ thích mà. Nếu bạn không thích, thì bạn không phải họ Hàn rồi.” Tôi lấy làm lạ hỏi: “Mình không phải họ Hàn, vậy chứ họ gì?”. Thái Hi cười giỡn: “Là họ Phác đó!”. Thì ra tôi đã mắc lỡm cậu ấy.

Lúc đi vào phòng Thái Hi, tôi nhìn quanh và hỏi: “Thứ bạn muốn tặng tôi đâu?”

Thái Hi dựa vào cửa nói: “Bạn nhìn kĩ xem.”

Tôi lại nhìn quanh một lượt nữa, đến cả trần nhà cũng ngước nhìn nhưng không thấy gì.

“Xem dưới chân bạn đi!”

Tôi cúi xuống, mắt chợt sáng lên.

Thì ra đó là một con mèo con trắng tinh, còn nhỏ xíu, toàn thân lông mượt như nhung, chỉ bằng lòng bàn tay. Tôi ôm nó lên, nó không hề tỏ ra sợ sệt mở đôi mắt đen bóng nhìn tôi, kêu “Meo! Meo!” hai tiếng với tôi. Cái mặt nhỏ xíu ngắn cũn với cái mũi nhỏ hồng, giống hệt như hình những con mèo trắng ở trong các quảng cáo.

Thái Hi nói: “Lúc cắm trại ở bãi biển, bạn nói muốn xem con mèo cưng màu trắng, nên mình đã tìm con mèo trắng này đây.”

Mũi tôi cay cay, suýt chút nữa là rơi nước mắt. Giẫm mạnh chân, tôi nói: “Thái Hi, sao lại tốt với mình như vậy? Cứ tiếp tục như vậy mình sẽ yêu bạn mất.”

Thái Hi cười: “Mình muốn bạn yêu mình mà!”

Tôi lớn giọng: “Bạn biết rõ là mình sẽ không mà!”

Thái Hi nói: “Y Nghiên, rồi có một ngày bạn sẽ yêu mình.”

Tôi cúi đầu ngắm con mèo, nó cũng ngẩng đầu thăm dò tôi. Tôi chau mày, nó cũng chau mày theo. Tôi cố ý phổng mũi lên dọa nó, nó cũng nhếch mũi lên, cuối cùng hắt xì một cái. Tôi và Thái Hi nhịn không được, phát cười lên “Ha ha”.

Thái Hi nói: “Sau khi mua nó về, mình hơi hối hận, vì nó thật ngốc. Mình đã dạy nó tự đánh răng, vậy mà nó không làm được.” Tôi ôm bụng cười: “Bạn dạy nó tự đánh răng? Đừng giỡn như vậy chứ.”

Thái Hi trả lời: “Phải, mình còn mua cho nó một cái bàn chải trẻ em số nhỏ nhất, dạy nó khá lâu, nhưng mỗi lần như vậy nó chỉ chà kem đánh răng lên đầu nó, lại còn nhét bàn chải vào mũi nữa chứ. Cho nên sau khi mang nó về nhà, bạn phải dành nhiều thời gian để dạy nó nhé.”

Tôi cười ngặt nghẽo đến chảy cả nước mắt. Từ sau khi vô tình gặp Kỷ Trung bên biển, rồi xảy ra bao nhiêu chuyện rối ren, tôi chưa có dịp cười vui vẻ như bây giờ.

Khó khăn lắm tôi mới nín cười được, lau nước mắt rồi nói với Thái Hi: “Được rồi, sau khi về mình nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận, nếu nó không ngoan mình sẽ phạt nó phải viết bài.” Rồi tôi lại không nhịn được, bật cười lên. Đúng lúc đó, bỗng nhiên cánh cửa bị đẩy ra, một cô gái chạy vào.

“Anh, thì ra anh ở đây, em tìm cả buổi. Mọi người muốn cắt bánh kem, sao anh vẫn chưa xuống?”

Thái Hi cười chỉ tôi và nói: “Bọn anh đang ở đây để dạy dỗ chú mèo con này đấy!”. Tôi bế chú mèo trong lòng đưa lên, quay qua nói với cô ấy: “Xem xem, nó ngoan lắm…”

Bỗng nhiên, nụ cười trên mặt tôi vụt tắt, một cơm gió lạnh thổi vào người, tôi há hốc miệng kinh ngạc.

“Thì ra là cô!”, cô gái đó lên tiếng trước.

Thái Hi cũng ngạc nhiên hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Hơi thở của tôi bắt đầu dồn dập, những gì xảy ra hai tuần trước đây trong biệt thự của Kỷ Trung như dòng nước lại ùa về. Không ngờ cô bạn gái mới của Kỷ Trung lại là em gái của Thái Hi.

“Trước đây, hai người đã quen nhau rồi sao?”. Thái Hi hỏi tiếp. Nhưng cổ họng tôi nghẹn lại không thốt nên lời.

Em gái Thái Hi dò xét một lúc, rồi lại nhìn con mèo nhỏ trong tay tôi, “hứ” lên một tiếng rồi nói: “Anh. Tối qua em xin anh cả buổi, cho em mượn con mèo này chơi mấy ngày, anh không đồng ý. Bây giờ em hiểu rồi, thì ra anh muốn tặng nó cho cô ta! Thật không hiểu nổi, một người con gái bình thường như vậy, lại có khả năng lớn đến thế! Chỉ nửa tháng trời ngắn ngủi, đầu tiên là tranh giành bạn trai với em, sau đó là con mèo nhỏ này, tiếp theo đó có lẽ lại là giành lấy anh?”

Nỗi nghi hoặc hiện lên mặt Thái Hi, rõ ràng cậu ấy vẫn chưa biết quan hệ giữa tôi và em gái là như thế nào. Cậu ấy giải thích với em gái: “Anh nghĩ em hiểu nhầm rồi, đây là Hàn Y Nghiên, bọn anh mới quen nhau. Đây là em gái mình, Phác Thái Chân, sau khi đến Mỹ thì đổi tên là Nina.”

Thì ra là vậy! Tôi nghĩ thầm trong bụng, sáng hôm đó ở trong nhà Kỷ Trung, mình nghe Kỷ Trung gọi cô ấy là “Nina”, nhưng tuyệt nhiên không thể ngờ rằng cô ấy lại là em gái của Thái Hi.

Em gái của Thái Hi vẫn nói giọng lạnh lùng: “Thì ra cô tên là Hàn Y Nghiên. Tôi đang muốn tìm cô thì cô lại tự tìm đến nhà tôi rồi!”

Vốn dĩ tôi không muốn tranh cãi với cô ấy, cũng không muốn nói gì, quay người trả lại con mèo đang ôm trong lòng cho Thái Hi rồi từ tốn nói: “Mình về trước đây”, rồi đi ra.

Tuy nhiên, lúc tôi đi đến cửa, Nina đưa một chân chặn ngang cửa: “Muốn đi nhanh vậy sao? Hôm nay không ở lại nhà tôi à? Đến tối còn dễ dàng dụ dỗ anh tôi hơn đấy chứ!”

“Sao em có thể nói với Y Nghiên những lời này chứ!” Thái Hi quát em gái. Còn tôi, ngẩng đầu nhìn cô ấy, gặp phải ánh mắt thách thức, liền nhẹ nhàng nói: “Mình không có bản lĩnh lớn vậy đâu.”

Em gái Thái Hi ngửa cổ cười lạnh lùng: “Ôi, vậy sao? Cô không có bản lĩnh à? Nhưng lại có khả năng đánh Kỷ Trung đến thổ huyết phải nhập viện chứ gì!”

“Cái gì?!”

Lúc đó, lời của cô ấy giống như tiếng sét giữa trời quang mây tạnh, đánh vào tai tôi. Tôi vẫn không dám tin những lời mình vừa nghe xong, kinh hãi hỏi dồn: “Kỷ Trung nhập viện? Cậu ấy thổ huyết? Đâu có ai nói cho mình biết đâu!”. Chưa nói hết câu, nước mắt đã chảy đầy xuống khuôn mặt tôi.

Nina nói giọng đay nghiến: “Phải rồi. Chẳng phải là nhờ cú đấm của cô sao? Còn khóc gì nữa! Lúc này còn đứng trước mặt anh tôi giả vờ đáng thương. Lúc chị ra tay đánh Kỷ Trung sao không thương tình anh ấy một chút chứ, tôi đã sớm cảnh cáo chị, là tuyệt đối không được đánh vào ngực anh ấy rồi mà!”

Tôi kinh hãi sững sờ.
Chương 12: Sự Cố Ngoài Ý Muốn Năm Ngoái

Ads Lại một đêm mất ngủ.

Sự căng thẳng do mất ngủ đang giày vò từng sợi dây thần kinh của Thái Hi. Mắt cậu ấy vì mất ngủ khá lâu nên sưng húp, đau nhức. Cảnh tượng nhìn thấy trong phòng bệnh của Kỷ Trung, đêm nay cứ hiện về trong đầu Thái Hi, không cách nào quên được.

Từ hôm sinh nhật, sau khi em gái vô tình nói ra tin tức Kỷ Trung nhập viện, Thái Hi thấy Y Nghiên bình thường vốn lạc quan, kiên định nay bỗng tiều tuỵ hẳn đi. Mắt hõm sâu, nét mặt kì lạ khác thường, ánh mắt đầy vẻ cố chấp không quan tâm điều gì. Y Nghiên không hề quan tâm là sau 8 giờ tối bác sĩ không cho phép người nhà vào thăm bệnh, cũng không để ý đến sự ngăn cản của y tá, cứ thế xong vào phòng bệnh của Kỷ Trung.

Thái Hi vẫn theo sát Y Nghiên, sợ xảy ra điều gì bất trắc với cô ấy. Tình cảm mãnh liệt, hoang dã của cô ấy làm Thái Hi cảm thấy kinh ngạc, sự mãnh liệt đó rất giống một người, Quyền Hựu Hi, là bạn gái trước đây của Thái Hi. Vừa nghĩ đến cái tên này, lòng Thái Hi như bị kim chích. Năm đó, vì xô xát với một băng nhóm ở trường khác tại sân thể thao, Thái Hi bị thương nặng, Hựu Hi cũng thể hiện tình cảm mãnh liệt, cố chấp và hoang dã như vậy. Cô ấy còn đỡ cho anh một nhát dao, vì vậy Hựu Hi rời xa anh mãi mãi, không bao giờ trở lại nữa.

Trong mấy ngày đầu, Thái Hi giống như một con thú hoang bị thương nặng, nhốt mình trong phòng, cào cấu điên cuồng lên bức tường, kêu gào thảm thiết tên Hựu Hi, cầu khẩn cô trở lại. Từ đó về sau, Thái Hi thầm thề rằng từ nay về sau sẽ không theo bất kì một băng nhóm nào trong trường, cũng không nói chuyện yêu đương nữa, vì một đứa con trai đến bạn gái mình cũng không bảo vệ được, thì làm sao có tư cách để nói chuyện yêu đương chứ.

Cho đến học kì này, tình cờ gặp Y Nghiên của trường trung học Thừa Nguyên, tình cảm mãnh liệt chôn dấu trong lòng bấy lâu bỗng nhiên bùng lên như một ngọn núi lửa. Đã lâu lắm rồi, anh sớm học được cách che giấu tình cảm trong lòng mình, nhưng sự xuất hiện của Y Nghiên, đã làm những nổ lực của Thái Hi trong thời gian qua bị phá huỷ hoàn toàn. Thật ra, cô ấy không có gì đặc biệt, nhưng đến một lúc nào đó Y Nghiên lại toát


Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Những bộ đồng phục tiếp viên đẹp nhất

Tường vi khoe sắc xuân

Spinoff của Manga Takamiya Nasuno Desu! - Teekyu sẽ có anime

Tường vi khoe sắc xuân

Lộ diện danh sách đề cử cho lễ trao giải anime của năm Tokyo Anime Award 2015

Tường vi khoe sắc xuân

Lộ diện danh sách đề cử cho lễ trao giải anime của năm Tokyo Anime Award 2015

TAG: