Insane
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
đến đây làm gì vậy không biết. Haizzzz… Chẳng hiểu hắn đang nghĩ cái quái gì nữa. Mà thôi nhân cơ hội này tôi phải tranh thủ đi thăm mọi người mới được. Bước vào trong, tôi lăng xăng chạy đến nơi mọi người đang làm việc mà chẳng thèm để ý đến người kia. Chỉnh lại tư thế, tôi vui mừng hét lớn khiến ai cũng phải giật mình quay lại. 

-Mọi người, Tiểu Hương đã trở lại rồi đây. 

Tất cả đều ngạc nhiên đến nỗi làm rơi dụng cụ làm việc. Rồi như vỡ òa, họ chạy đến bên tôi, cười, hỏi thăm tình hình của tôi. 

-Cô Thiên Hương, cô vẫn khỏe chứ? 

-Hình như cô có vẻ gầy đi đấy 

Blap… Blap…Bọn họ thật là tốt đối với tôi. Nhưng sao tôi lại chẳng thấy Linh nhi đâu nhỉ? Tôi gọi chị Minh, nhẹ nhàng nói. 

-Chị có thấy Linh nhi đâu không? 

- Rõ ràng là lúc nãy em ấy vẫn còn ở đây mà. 

- Em biết rồi. 

Đảo mắt nhìn qua một lượt trong căn biệt thự, một hình bóng nhỏ bé, quen thuộc đang nấp sau cánh cửa bếp. Cả than hình run run như đang sợ hãi điều gì đó. Chẳng lẽ Linh nhi không còn nhớ đến tôi hay sao? Tiến gần đến phía cô bé, tôi ôm chầm lấy Linh nhi, xoa đầu cưng như bảo bối, nở một nụ cười thêm vào đó là những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, bảo. 

-Linh nhi, chị rất nhớ em đó, cô em gái bé bỏng. 

Bỗng từng tiếng nấc lớn, vang bên tai, buông Linh nhi ra thì tôi thấy nước mắt đã rơi lã chã từ lúc nào, dù vậy em ấy vẫn cố nén khóc, môi mím chặt lại. Tôi vỗ về mãi Linh nhi mới nín. Hóa ra là vì quá bất ngờ khi tôi trở về nên em ấy mới không dám đến gặp. Đúng là một đứa em gái dễ thương. Cuối cùng, hai chúng tôi vào phòng nói chuyện sẽ rất vui vẻ nếu không bị Thiên Ân cắt ngang. Đột nhiên, hắn lao vào phòng kéo tôi đến phòng hắn. Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa đây. Tôi cảm thấy có chút lo lắng. Và hắn giơ ra trước mặt tôi một sợi dây truyền bằng bạc có một nửa trái tim, nhìn tôi đầy dịu dàng, ôn nhu nói. 

-Em có thế giữ lấy sợi dây chuyền này được không? Đây là chứng minh tình cảm của tôi dành cho em. Hãy giữ nó cho đến khi em thực sự yêu tôi và khi đó hãy đeo sợi dây chuyền lên cổ. 

Thế này là sao? Tôi nên làm gì bây giờ? Từ chối hay chấp nhận. Chuyện này thật quá đột ngột khiến cảm xúc hiện giờ của tôi hỗn loạn. Phải giải quyết chuyện này như thế nào bây giờ. Tôi cũng không hiểu vì sao tim mình lại đập nhanh khi hắn nói như thế. Sao anh lại làm tôi bối rối đến thế này cơ chứ? Chẳng lẽ…? Chắc không phải đâu, làm gì có chuyện đó. Tôi cố gắng thoát ra khỏi cái suy nghĩ vớ vẩn kia. Nghĩ đến chuyện đó làm gì nữa không biết. Lắc đầu thật mạnh, tôi hít một hơi thật sâu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, trả lời. 

-Tuy tôi không biết tại sao anh lại yêu tôi nhưng thật sự thì tôi không ghét anh. Giờ tôi rất phân vân, chưa biết nên quyết định ra sao. Thôi thì tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị này. Nếu qua một thời gian mà tôi không có tình cảm với anh thì tôi sẽ tự động trả lại sợi dây chuyền. 

Hắn cười – một nụ cười thật sự. Nó đẹp lắm. Tôi đã phải ngẩn ra đến 5 phút mới tỉnh lại. Tôi không nghĩ là cũng có lúc hắn lại vì câu nói của tôi mà vui đến thế. Cũng chính vì thế tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Kết thúc. Tôi chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn. Hình như vui quá nên dây thần kinh của hắn bị chạm hay sao ý. Tự dưng lại còn cho Linh nhi ngồi xuống cùng ăn theo đúng ý tôi, miệng cứ cười tươi như hoa. Ngồi trong bàn mà tôi cứ nổi da gà và ớn lạnh những mấy lần. Thật khủng khiếp. May mà tôi không ói ra đây đấy. Đến chiều 2h, tôi sung sướng khi được đưa đến công viên Clover. Yeah! Mong ước của tôi trở thành hiện thực rồi. Hay quá! Suýt nữa tôi còn nhảy cẫng lên ôm lấy hắn, haizzzz… vui quá mất khôn. Hì hì. Tôi kéo tuột hắn đến chỗ mua vé đi tàu lượn siêu tốc. Trò này là tôi khoái nhất đấy. 

-AAAAAAAAAAAAAAAA… 

Tiếng hét của tôi cũng với mọi người khéo phải vang đến tận trời xanh. Đi được một vòng, tôi lại tiếp tục đi vòng nữa, cứ như thế đến vòng thứ ba tôi mới dừng lại. Chỉ tội cho hắn, lúc đầu thì vui vẻ nhưng được một vòng thì mặt mũi tái xanh như tàu lá chuối, lại còn nôn ọe nữa chứ đến là khổ. Hì hì nhưng mà lại biết được điểm yếu của tên này rồi. Tôi đến chỗ hắn đứng, hỏi thăm. 

-Anh có sao không vậy? 

- À… không sao đâu. Tôi chỉ thấy hơi khó chịu thôi. 

- Ùm. 

Thế là tôi lại tiếp tục với trò lái ô tô hay cưỡi động vật. Vui lắm! Bao nhiêu là trò chơi khiến đến tối rồi mà tôi vẫn chưa chơi hết. Đúng 8h, tôi mới mệt mỏi trở về. Cái chân của tôi bị sưng tấy. Sao lại thế được nhỉ? Haizzzzzz… Không biết đâu, thế nào tối nay cái chân này cũng hành hạ tôi cho coi. Đuổi hắn về, tôi tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm. Không biết thế nào mà tôi lại lôi chiếc dây chuyền Thiên Ân đưa ra mà ngắm nghía. Bỗng tôi thấy chữ A được khác trên nữa trái tim. Cái này có nghĩa là gì nhỉ? Suốt đêm tôi cứ ngồi nghĩ mãi mà chẳng ra. Thế là tôi cất nó rồi đánh một giấc ngủ ngon lành.

 

Chương 20

Ngày hôm sau. Chíp….chíp… Tiếng chim hót líu lo đánh thức tôi dậy. Ngáp một cái rõ to, tôi uể oải xuống giường tiến thẳng về phía phòng tắm. Ôi trời, nhìn mắt tôi không khác gì con gấu trúc, đầu tóc bù xù như tổ quạ, hai mắt díp lại, quần áo nhăn nhúm vô độ. Hu hu hu, tôi chẳng khác gì yêu tinh dọa người nữa. Với lấy bộ quần áo đồng phục, tôi thay bộ đồ ngủ ra rồi cầm lược chải tóc. Rồi bỗng dưng “Rầm” tiếng động lớn khiến tôi giật mình. Vội vã chạy ra khỏi thì tôi thấy cánh cửa phòng mình đã yên vị trên sàn nhà từ lúc nào. Và thủ phạm gây ra không ai khác chính là khắc tinh của đời tôi – Trương Vĩ Thiên Ân. Đấy, cái số tôi nó đen thế đó. Sống cũng chẳng được yên nữa, từ khi bắt đầu gặp hắn thì ngày nào ông thần xui cũng đeo bám tôi như đỉa. Tại sao hả? Ngay cả tôi cũng chẳng biết nữa đây này. Tức giận, tôi dậm chân “ruỳnh, ruỳnh” như động đất ở Nhật Bản, đến trước mặt hắn, tôi quát như kiểu nha đang bị cháy. 

-NÀY, ANH ĐANG LÀM CÁI GI VẬY HẢ? MUỐN PHÁ NHÀ TÔI HẢ? 

- Xin lỗi, tại tôi mạnh chân quá. Thôi có gì tôi sẽ cho người đến sửa lại giúp em. (cười đểu ơi là đểu) 

Chắc tôi tức điên mất, giờ chỉ muốn nhảy lên đấm cho hắn một cái để cho tên đó tỉnh ra nhưng sức lực có hạn nên đành nhắm mắt chịu đựng mà thôi. Nói một câu xanh rờn cả tô quốc, hắn bỏ xuống phòng khách ngồi. 

-Chưa mặc váy. 

Tôi cúi xuống nhìn. Sặc. Oh my God. Cái gì thế này? Tôi đang mặc cái quần ngủ hôm qua, còn áo thì là đồng phục. Hu hu hu. Nhục. Nhục quá! Tôi chạy như bay vào phòng tắm, đóng cửa thật mạnh. Chết tôi rồi! Thế nào hắn cũng tìm cách mà nói về tôi cho mà coi. Sao ông trời lại bất công với tôi như thế? Chẳng lẽ tôi đã làm gì sai hay sao chứ? Tôi phải làm gì để đối mặt với hắn đây? Haizzz… Thôi cứ coi như là không đi, giờ nghỉ học vì một chuyện cỏn con có mà điên. Hất nước vào mặt để tỉnh táo lại, tôi nhẹ nhàng khẽ mở cửa, ngó nghiêng xung quanh. May quá! Tiếp theo tôi rón rén đi ra khỏi phòng và bắt gặp hắn đang khoanh tay đừng trước cửa. Hức hức, đúng là có tránh . cũng chẳng được . Được, tôi đen đủi. Đang định dắt xe đến trường thì tên đó kéo tôi lại và nói. 

-Hôm nay tôi sẽ đích thân đưa em đến trường. 

Thế có khổ không cớ chứ nhưng biết làm sao đây. Tôi định trốn nhưng bị một đoàn người mặc áo đen chặn lại và đưa lên xe hắn. Tên này ác độc quá! Tôi cứ có cảm giác như mình là tội phạm đang được đưa đến phòng giam ý. Giời ạ! Tôi có đụng chạm gì đến hắn đâu mà lại phải gánh chịu tình cảnh này hả trời? Ấy vậy mà hắn còn vui vẻ nói chuyện điện thoại nữa chứ. Bộ không thấy tôi ở đây hay sao? Thiên Ân, anh thật đáng ghét. Sắp thoát nạn rồi. Chiếc xe dừng ngay trước cổng trường. Ặc, híc, quả này tôi sẽ bị cả đám con gái làm thịt viên chiên rồi. Mặt méo xệch đi, tôi bước ra khỏi xe, còn không quên lườm cho hắn một cái cháy mặt. Hôm nay anh thắng nhưng hôm sau thì chưa chắc đâu, cứ chờ đấy tên độc quyền. Vừa nghĩ tôi vừa hậm hực đi vào trường, xung quanh ngưởi tỏa sát khi ngùn ngụt, ánh mắt hình viên đạn lướt quá đám học sinh như muốn nói: “Động vào thì chết..” Cũng nhờ cái chiêu này nên tôi mới thoát được tai kiếp đó chứ không đã chẳng xuất hiện ở đây đâu. Cùng lúc đó, một chiếc xe mô tô phân phối cao lao vào trường như đi ăn cướp. Tất nhiên tôi biết là ai nhưng không muốn nói ra đó thôi. Tiếp tục dải bước nhanh và dài, tôi bước vào lớp, quăng cặp sách xuống bàn rồi nắm gục ngủ. Ai ngờ, lại bị “cái loa phóng thanh” Tiểu Ngọc làm phiền, chán, siêu chán luôn. Đột nhiên, một đám con gái lớp trên đi và. 

o khuôn mặt chẳng có chút thiện cảm nào và tiến thẳng về phía tôi. Chẳng lẽ sắp có chuyện gì xảy ra? Một đàn chị lớp trên – hình như là đầu đàn bước lên trước, nhìn tôi khinh khỉnh nói. 

-Cuối giờ học gặp tại nhà kho thể dục. Và đừng nhát gan. 

-Được thôi. 

Tôi nhún vai như chẳng có chuyện gì xảy ra. Khi bon họ vừa rời khỏi, mọi cái nhìn đểu chĩa về tôi. Liếc xéo cho họ một cái, tôi ngó lơ ra ngoài cửa sổ. Nhưng không may là tôi lại phải chịu sự tra hỏi của Tiểu Ngọc. Haizzzz… Nếu không trả lời thì tôi sẽ chẳng thể sống mà trở về. Thế là tôi đành nói hết những gì tôi biết nhưng mấy người đó tôi không biết là ai. Có lẽ họ là thuộc hạ của Maria chăng? Mà thôi kệ, là ai thì cũng vậy thôi, tôi sẽ không bỏ chạy bởi như thế sẽ là kẻ thua cuộc. Cùng lúc đó, tiếng hét chói tai của bọn con gái khiến tôi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Một đám đông chen chúc đứng trước cửa. Chả bao giờ tôi được sống trong yên tĩnh cả. Và tôi cũng chẳng thế ngờ là Kin đến tận đây. Lại có chuyện gì nữa đây? Tôi nhìn Kin khó hiểu vô cùng. Rồi anh ấy cất tiếng nói, rất nhỏ như chỉ muốn mình tôi nghe thấy. 

-Giờ ra chơi em có thể cho anh một chút thời gian được không? 

-Vâng. Đằng nào em cũng rảnh. Vậy em đợi anh ở căng tin nhé. 

- Ừ. Quyết đinh thế đi. Anh về đây.Sắp vào lớp rồi. 

- Em chào anh. Lúc Kin biên mất khỏi lớp cũng là lúc lời ra tiếng vào, hết thảy học sinh trong lớp đều bàn tán rất sôi nổi mà tôi chính là chủ đề chính của câu chuyện. Chuông reo vang, tiết học thứ nhất bắt đầu với bao nhiêu sự thắc mắc nhưng không có lời giải đáp. Thật sự tôi chẳng thế nào tập trung được vào bài học. Mấy ngày hôm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong khi tôi chưa chuẩn bị tâm lí để đón nhận nó. Đã không biết bao nhiêu lần cố giáo nhắc nhở tôi để ý vào bai học nhưng được mấy phút thì y như rằng tôi lại không thể làm được. Đầu óc tôi cứ để đi tận đẩu tận đâu. Cuối cùng, tôi xin phép xuống phòng y tế với lý do bị đau bụng. Giờ tôi cần được nghỉ ngơi. Tôi lóc cóc đi đến phòng y tế. Ngả người xuống giường, tôi vắt tay lên trán, hình ảnh người ba thân yêu hiện lên trong đầu. Chắc ba đang trách tôi vì đã quên mất ông ấy. Đúng, thời gian này tôi đã quên mất ông, người mà bản thân mình yêu thương nhất. Tôi thật là vô tâm. Ba giận tôi cũng đúng thôi. Tất cả là tại tôi mà. Đau và nghẹt thở. Tim tôi như đang bị ai gặm nhấm từng chút từng chút một. Dường như đang có người nào đang nhìn tôi rất chăm chú. Ngồi dậy tôi thấy Thiên Ân đang đứng gần đó, ánh mắt nhìn tôi rất lo lắng. Chẳng lẽ lại có chuyện gì? Sao lại trùng hợp vậy nhỉ? Hay là hắn cố tình đến đây? Và hắn tiến gần về phía tôi, rồi sờ trán tôi, ân cần nói. 

-Em bị ốm à? Có sao không? 

- À, tôi chỉ cảm thấy hơi mệt. (tôi ngập ngừng trả lời) 

-Vậy à? Làm tôi rất lo. 

Hắn thở phào nhẹ nhõm như mới trút được gánh nặng. Một cảm giác lạ len lỏi trong trái tim mà không biết tên nó là gì. Thình thịch… thình thịch… Thế này là sao nhỉ? Thực sự tôi không hiểu mình đang bị làm sao nữa. Tự dưng hắn nháy mắt, trêu chọc. 

-Mặt em đỏ chót lên rồi kìa. Nhìn đáng yêu thật đấy! 

Ôi trời! Chắc mặt tôi bây giờ còn đỏ hơn trái cà chua rồi. Hu hu hu. Thật là mất mặt. Thế là tôi xoay ngoắt 360 độ, nói. 

-Tôi mệt nên đi nghỉ đây. 

-Vậy thì tôi sẽ ngồi đợi em tỉnh dậy. Sau đó tôi sẽ đưa em về. 

Chết! Vậy thì không được. Đến giờ nghỉ trưa, tôi còn phải gặp Kin nữa cơ mà. Nhỡ hăn mà biết thì tôi sẽ chẳng còn toàn thây nữa đâu. Làm sao đây? À, đúng rồi. Tôi nở một nụ cười siêu đáng yêu, cất tiếng. 

-Giữa giờ nghỉ trưa, tôi có hẹn với Tiểu Ngọc rồi nên không nằm bẹp đến giờ tan trường đâu. 

-Thế à? Tiếc thật. Nhưng hết 5 tiết, tôi có thể đợi em ở cổng trường và đưa em về được không? 

Nhìn vẻ mặt đáng thương như cún con của hắn khiên tôi không tự chủ mà gật đầu. Thiên Ân vui mừng đến nỗi bế tôi lê-n xoay vòng. Sao mọi thứ trước mặt cứ quay vòng vòng thế này? Là tại hắn. Và kết quả là tôi chóng mặt nên phải ở yên trên giường còn hắn thì tung tăng đi đâu đó. Đúng là xui xẻo. Reng…reng… Giờ nghĩ trưa đến rồi. Tôi nhảy xuống giường, tiến thẳng về phía căng tin. Không biết tôi có lỡ hẹn không nhỉ? À, tí nữa tôi còn cuộc hẹn với mấy đàn chị khối trên. Đã đồng ý với hắn rồi, biết làm sao bây giờ. Thôi đến đâu hay đến đó. May quá, Kin chưa đến, tôi chọn một cái bàn có thể nhìn được cảnh vật bên ngoài, kéo ghế ngồi vào đó. Lấy cho mình một cốc lúa mạch, tôi nhâm nhi thưởng thức. Mãi một lúc sau, Kin mới xuất hiện, tôi vẫy tay ra hiệu: “Em ở đây” Anh ngồi đối diện toi, trông có vẻ trầm tư, ánh mắt cứ hướng về một nơi xa xăm nào đó. Tôi đang rất thắc mắc, Kin đang định nói chuyện gì với tôi. Nếu về chuyện tình cảm thì tôi không biết nên làm gì cho đúng và không làm anh tổn thương. Lòng tôi đang rối như mớ bòng bong. Người phá tan bầu không khi căng thẳng, u ám là Kin, giọng nói của anh có vẻ rất ngập ngừng. 

-Anh biết chuyện này hơi vội vàng nhưng em, em có thể làm người yêu của anh không? 

Ánh mắt chờ đợi nhìn tôi chằm chằm. Tôi bối rối, chẳng biết tại sao cổ họng lại ứ nghẹn, bị chặn lại không thế cất lên lời. Có thế anh ấy sẽ ghét mà bỏ đi thì sao? Thế thì tôi sẽ mất đi một người thân yêu. Vậy nên không thế được. Tôi không chấp nhận điều đó. Không bao giờ. Kin, em xin lỗi vì đã quá ích kỉ, nhưng mong anh hãy hiểu và tha thứ cho em có được không? Gắng gượng mãi tôi mới thốt ra một câu. 

-Em muốn suy nghĩ. 

-Được. Anh sẽ chờ em nhưng đừng quá lâu, có được không? 

-Vâng. Giờ em phải đi có việc gấp đây. Hẹn gặp anh sau. 

Rồi tôi quay lưng bỏ đi mà trong lòng đau đớn, muốn khóc nhưng lại chẳng được. Giờ tôi biết đi đâu đây? Khó chịu quá. Đầu tôi sắp nổ tung ra rồi. Mưa. Mọi thứ xung quanh như bị nuốt chửng bởi không gian âm u, xám xịt. Từng bước chân nặng nề, tôi chẳng còn mặt mũi nào gặp Kin nữa rồi. Chắc chắn sau này tôi sẽ làm anh ấy tổn thương. Những giọt mưa tạt vào mặt và tôi thấy rát nhưng không thể bằng nỗi đau trong tim. Điện thoại reo, tôi lục túi quần, lấy chiếc điện thoại, nghe máy. 

-Alo. 

Im lặng, không có tiếng trả lời. Nó khiến tâm trạng tôi đang khó chịu giờ lại thêm bực bội. Tôi gắt. 

-Ai vậy? Trả lời đi chứ. 

Chính vì như vậy, người bên kia mới bắt đầu lên tiếng. 

-Tiểu Hương, cô Lan đây (mẹ Tiểu Ngọc), mẹ cháu, mẹ cháu…

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

Truyện teen: Lời thách đố tình yêu

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Vietsub: Sakura -Anata ni DeaeteYokatta-

Hé lộ hình ảnh các nhân vật trong anime Jitsu Wa Watashi Wa

Dự án movie Milky Holmes cần sự hỗ trợ từ fan hâm mộ

Hé lộ hình ảnh các nhân vật trong anime Jitsu Wa Watashi Wa

Hot girl gợi cảm nhiều phong cách

Hé lộ hình ảnh các nhân vật trong anime Jitsu Wa Watashi Wa

Hot girl gợi cảm nhiều phong cách

TAG: