tiểu thư cô đang làm gì vậy? đây là xe mới của Bạch tiểu thư đấy, cô làm trầy xe cô ấy như vậy thì làm sao đây?"
Đang nói chuyện như ngụ ý nhắc nhỡ nhỏ thì người đàn ông trung niên bổng nhiên im bặt và xanh mặt vì nét mặt của nhỏ. Ko những nhỏ ko hoảng sợ khi nghe ông nói mà trái lại giờ đây trong đôi mắt của nhỏ hiện lên 1 ánh lửa căm thù và nét mặt vô cùng âm u ủy khuất.
"Bạch tiểu thư sao? Đến rồi sao? Đúng là ko phải mất công tìm kiếm mà" nhỏ nghiến răng bật ra từng tiếng làm cho những người dứng kế bên phải lạnh xương sống. "dìu tôi vào nhà" nhỏ lãnh đạm nói làm mấy người giúp việc giật mình tay chân rung rẩy dìu nhỏ vào trong nhà.
" bà chủ ơi, tiểu thư bị thương rồi" giọng 1 bà giúp việc vang lên làm tất cả mọi người giật mình nhìn ra cửa. bà Chan đang ngồi nói chuyện với Bạch Y Y cũng vô cùng hoảng hốt khi nghe tin nhỏ bị thương
Được mọi người dìu vào nhà, nhỏ vẻ mặt bình thản nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó. Ánh mắt nhỏ chợt dừng lại trên thân người của 1 cô gái vận chiếc váy màu xanh vô cùng quyến rũ. Đôi mắt to đen nhưng ko trong sáng bằng nhỏ. Đôi môi hơi cong được tô đậm 1 màu son đỏ chói làm nhỏ thấy buồn nôn. Gương mặt trang điểm khá cầu kỳ với 1 lớp phấn phủ dày trên da mà theo nhỏ nghĩ " có thể lấy búa đập ra rồi gỡ từng miếng ấy, chứ tẩy trang làm sao lau sạch được"
Đôi mắt nhỏ bây giờ hiện lên 1 vẻ tà ác và nhỏ bắt đầu thực hiện kế hoạch
" cô…cô..tôi..tôi.." nhỏ thỏ hổn hển tay chỉ thẳng hướng Bạch Y Y mà trừng mắt nói, giọng nói đứt quảng ko thành tiếng của nhỏ làm bà Chan và mọi người vô cùng hoảng sợ.còn nàng Bạch Y Y thì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Vốn dĩ cô ta đã nhanh chóng quên đi người vừa bị cô ta gây tai nạn lúc nãy đây mà.
Nhỏ ngất xĩu làm mọi người trong nhà 1 phen kinh hoảng. "mau gọi bác sĩ Dương đến" bà Chan hét ầm lên tay thì rung rung ôm
chằm lấy nhỏ, đôi mắt bà giờ đây đã đẫm lệ. bà nhìn thấy con gái bị trầy xướt khắp người tim gan bà như bị vỡ ra. Lòng bà đau như cắt nhưng chẳng làm được gì
Đưa nhỏ vào phòng cho bác sĩ Dương khám bệnh, sau khi giúp nhỏ sát trùng vết thương và băng bó xong Dương Chiến quay sang bà Chan với vẻ mặt ái ngại nói " tuy là bị thương ko nặng , nhưng vết thương ngoài da này cũng phải hết sức cẩn thận, ko được để bị nhiễm trùng, tránh di chuyển nhiều trong vài ngày, ngày mai cháu sẽ quay lại khám cho cô bé. Bác gái hãy yên tâm!"" cảm ơn cháu, làm phiền cháu quá Dương Chiến" bà Chan bình thản đáp và cảm ơn Dương Chiến. nhìn nhỏ đã ngủ say rồi bà quay sang Bạch Y Y và Dương Chiến mà nói " hay là 2 đứa ở lại dùng cơm trưa với bác nhé, cũng lâu lắm rồi chúng ta ko ăn cơm cùng nhau mà, chúng ta đợi1 lát Vương Long sẽ về ngay thôi."
Nói xong bà cùng 2 người bọn họ ra khỏi phòng, trước khi đi bà còn dặn 1 cô hầu gái ở lại canh chừng nhỏ, khi nào nhỏ tỉnh phải báo cho bà biết.
" bác gái à, cô bé lúc nãy có phải là đứa con gái mất tích của bác vừa tìm lại được ko ạ?" Bạch Y Y tỏ vẻ thắc mắc, cô đã từng nghe chị mình kể về nhỏ nhưng chưa giáp mặt nên cũng ko biết được nhỏ là người thế nào, nên hôm nay ngoài chuyện tới đây thăm viếng bà Chan cô còn muốn gặp mặt người mà đã làm chị cô giận đến mức ko nói nên lời trong bữa tiệc lần trước rốt cuộc có gì ghê gớm
Bạch Y Y là tam tiểu thư của Bạch gia, trên cô còn có 1 chị gái là Bạch Tố Tố ( người tham dự bữa tiệc lần trước) và 1 người anh cả là Bạch Nhật Phong
Nếu nói về gia thế thì họ Bạch cũng thuộc vào loại nhất nhì của Hông Kông, gia đình họ kinh doanh bất động sản đứng đầu khu vực Châu Á, và người đang tiếp quản Bạch thị bây giờ chính là Bạch Nhật Phong. Nếu nói Vương Long là người luôn chính trực sáng suốt trong kinh doanh thì Bạch Nhật Phong chính là người luôn dùng mọi thủ đoạn để đạt thứ mình muốn. ngoài ra gả còn là 1 tay sát gái có hạng trong giới thượng lưu của Hông Kông, ở cái tuổi 30 nhưng vẫn còn độc thân chính là điều kiện để gả tiếp cận và chiếm lấy bất cứ cô gái nào mà gả thích. Bật mí anh ấy cũng thuộc hạng đẹp trai có thừa nên cũng có rất nhiều cô thèm nhỏ dãi đấy
Bạch Tố Tố thì lại mang 1 vẻ ngoài và tính cách có phần hơi khác anh trai mình, cũng có 1 gương mặt ưa nhìn nhưng ả lại là người chanh chua vô cùng xấu tính, luôn mang vẻ mặt "thượng đội hạ đạp" cùng cái miệng lúc nào cũng ngậm đầy dao lam khiến cô ta ít được lòng của mọi người. ở cái tuổi 27 ( bằng anh Vương Long nha) nhưng vẫn phòng ko chiếc bóng vì với ả thì những người đàn ông thấp kém ko bao giờ được nhìn tới. còn giới thượng lưu thì họ lại cho rằng ả chỉ là 1 bông hồng đang lúc lụi tàn lại mọc đầy gai nên ko thèm để ý (oh bị trai chê kiểu đó, bà này ế chắc)
Còn tam tiểu thư Bạch Y Y thì có phần được ưu ái hơn chị gái của mình, tốt nghiệp tiến sĩ ở cái tuổi 25, lại xinh đẹp lộng lẫy, đây chính là điều mà cô luôn được mọi người ngưỡng mộ. tính cách luôn hoạt bác vui vẻ, nhưng tận sâu trong lòng cô nghĩ gì thì chỉ có trời mới biết. (ví dụ tốt nhất chính là thái độ lúc làm nhỏ bị tai nạn). là bạn chơi thân với Vương Long từ nhỏ và đang là đối tượng kết hôn của anh Vương Long nhà ta đấy.
(trở lại tình cảnh trong phòng khách nhà họ Hoàng)
" uhm đúng rồi đó cháu, nó là Yến Như, chính là đứa con gái bác cực khổ tìm kiếm suốt 18 năm đó." Bà Chan vui vẻ nói với Bạch Y Y. rồi bà lại nói tiếp " lần trước bác có tổ chức bữa tiệc ra mắt nhưng cháu ở bên Pháp chưa về nên ko gặp được, đợi lát nó tỉnh lại bác sẽ giới thiệu cho cháu và nó làm quen nhé, cả Dương Chiến nữa"
"tin…tin..tin.." tiếng còi xe vừa dứt thì cánh cổng màu trắng mở ra, 1 chiếc xe limo màu đen tuyền sang trọng đang tiến thẳng vào trong sân trước ánh mắt vui mừng của mọi người
"Vương Long về rồi đấy" bà Chan vui vẻ nói và cùng mọi người đứng lên bước ra cửa trước đón hắn. ko cần phải nói người vui nhất giờ này chính là Bạch Y Y vì người cô luôn thầm thương trộm nhớ đang ở trước mắt cô thôi.
Vương Long bước ra khỏi xe tiến thẳng vào nhà, cúi đầu chào bà Chan xong hắn quay sang Bạch Y Y cười nhạt " em về rồi à?". Buông 1 câu hỏi lạnh lùng rồi hắn quay sang Dương Chiến ngạc nhiên hỏi " cậu đến đây làm gì, nhà có ai bệnh sao?" (Dương Chiến chính là bạn thân của Vương Long và cũng là bác sĩ riêng của nhà họ Hoàng)
" em gái con bị thương rồi, mẹ gọi Dương Chiến tới khám cho nó đấy" bà Chan buồn bã nói trước khi Dương Chiến trả lời hắn
" cái gì? Sao lại bị thương chứ? thương tích thế nào rồi?" hắn hét lên ầm ỉ rồi ko đợi ai trả lời mà vọt thẳng lên phòng nhỏ. Tung cửa vào hắn như chết đứng khi
nhìn thấy nhỏ thương tích đầy người, tay chân băng bó đủ chỗ. hắn tiến lại chỗ nhỏ rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay rung rung lên gương mặt nhỏ mà nói " chắc em đau lắm đúng ko? Sao lại bị thế này chứ? ai làm em ra nông nỗi này vậy?"
Đôi mắt thương tâm cùng vẻ mặt câm phẫn của hắn bỗng nhiên biến chuyển, nhỏ nhấp nháy mí mắt và từ từ mở mắt ra ( thực ra chị ấy ko xĩu gì cả, chỉ giả vờ để đợi anh về mà diễn kịch thôi)
" anh… anh về rồi… em đau lắm…" nhỏ thì thào qua hơi thở, nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương làm hắn càng thêm xót xa trong ruột.
" tại sao mấy người ko trông coi tiểu thư cẩn thận vậy hả?" hắn giận dữ hét lớn làm cho ai cũng phải hoảng sợ.
Cô hầu gái đứng cạnh nhỏ nảy giờ hoảng hốt khúm núm nói " dạ cậu chủ bớt giận, lúc sáng tại tiểu thư ra ngoài chơi mà ko cho chúng em theo nên ko biết tiểu thư bị gì hết, chỉ biết gần trưa tiểu thư về nhà thì bị như vậy rồi, sau đó tiểu thư ngất xĩu luôn nên vẫn chưa biết nguyên nhân tại sao cô ấy bị thương nữa ạ"
"rốt cuộc là chuyện gì vậy? kẻ nào dám gây chuyện cho em vậy?" hắn quay sang nhỏ nhìn bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng nói.
" là.. là….cútt đi…xoảng.." nhỏ vừa rung giọng nói thì nét mặt bổng trở nên giận dữ và hét lên rồi quơ tay chụp lấy ly nước trên bàn nhỏ ném mạnh về con người đang đứng ở cửa phòng nhỏ
* * *
Chap 10:
* * *
" áhhhhhhhhhhhh……" Bạch Y Y lãnh trọn ly nước của nhỏ mà vô cùng khó hiểu, cô ko hiểu tại sao lại bị nhỏ trút giận trong khi cô và nhỏ chưa hề quen biết. càng nghĩ càng giận, 1 tiểu thư như cô sao có thể để cho 1 con bé nhà quê kia bắt nạt được chứ . mọi người trong phòng lúc này vô cùng ngạc nhiên vì phản ứng của nhỏ. Nét mặt nhỏ vẫn chưa nguôi ngoai được tí nào, định quơ tay chụp thêm chiếc bình hoa thì nhỏ đã bị Vương Long ngăn lại
" em bị làm sao vậy? bình tĩnh đi em, đang bệnh mà tức giận thì ko tốt đâu." Hắn vẻ mặt bối rối khuyên nhỏ.
" anh con nói đúng đó, bình tĩnh nào con gái, có gì thì từ từ nói nha con" bà Chan cũng dịu dàng bước tới cạnh nhỏ nói
" cái quái gì thế này, mình là người nạn nhân mà tại sao bọn họ ko đếm xỉa gì tới mình mà chỉ lo cho con bé đó chứ. đúng là tức chết mà" Bạch Y Y đang thầm nguyền rủa trong lòng.
" huhuhu….huhu… đau quá…." Bạch Y Y khóc rống lên bây giờ bà Chan mới chú ý tới cô và chạy lại ân cần hỏi han " cháu có sao ko? Có bị thương ko? Cho bác xin lỗi nhé, con bé Yến Như nó bị thương trong người khó chịu nên nó mới…. bác xin lỗi cháu nhiều". bà Chan tỏ vẻ hối lỗi trước mặt Bạch Y Y thay cho nhỏ
" sao mẹ lại xin lỗi cô ta chứ, cô ta ko xứng đâu" nhỏ gầm lên như 1 con thú bị thương làm mọi người giật mình nhìn về phía nhỏ
"cháu…..hix…..ko sao đâu.. chắc là có hiểu lầm gì đây, bác cứ yên tâm cháu ko trách em ấy đâu" Bạch Y Y tỏ ra cao thương khoan dung nhìn bà Chan trìu mến rồi liếc sang Vương Long mà nói.
" hừ cô đóng kịch đúng là gỏi lắm nha, tôi và cô chưa từng gặp sao? Ko quen mặt sao? Cô quên thật hay giả vờ quên đấy?" nhỏ vẻ mặt lạnh lùng liếc Bạch Y Y mà bật ra từng tiếng. nhìn sang Vương Long nhỏ mếu máo nói tiếp " ko phải cô thì là ai làm tôi ra nông nỗi này chứ?". ánh mắt nhỏ ngân ngấn nước làm hắn thấy mà đau lòng đứt ruột
" có đúng là em làm Yến Như thế này ko?" im lặng quan sát cục diện cuối cùng hắn cũng lên tiếng, nét mặt hắn âm u liếc nhìn về phía Bạch Y Y làm cô lạnh cả người. chưa bao giờ Vương Long đối xử với cô như thế, từ nhỏ tới lớn đối với Vương Long cô chính là 1 tiểu công chúa luôn được yêu thương chìu chuộng. tại sao bây giờ anh lại hoàn toàn thay đổi, cô biết Vương Long ko yêu cô nhưng dù sao vẫn còn 1 tí tình cảm nào đó. Bây giờ thì hết thật rồi, ánh mắt đó lời nói đó chính là ko tin tưởng cô. Ko còn cơ hội cho cô thật rồi.
Bạch Y Y trán toát mồ hôi, miệng mấp máy " thật mà…em chưa từng..gặp..gặp em gái anh mà. Ko phải là em đâu. Anh phải tin em… mọi người hãy tin em".bây giờ cô chỉ có thể dùng vẻ mặt đau thương vô tội nhất mà lấy lại chút lòng tin của hắn. thật ra tận sâu trong tâm trí của cô đã có chút ấn tượng về nhỏ, cái con bé ban sáng đã cản đường cô đây mà." Đúng là ra đường ko xem ngày mà, xui thật" cô thầm nghĩ và oán trách số phận
" cô còn dám chối hả, cô có cần tôi chỉ chỗ cô gây tai nạn cho tôi ko? chiếc xe cô hiệu gì? Biển số bao nhiêu giờ tôi còn nhớ rất rõ đó. Có cần tôi đọc cho cô nghe ko?" nhỏ vẫn nửa đùa nửa thật làm cho cô phải thật khốn đốn mới hả giận. dám mắng tôi à, cứ đợi mà xem. Tôi chưa tìm tới cô thì cô đã dám mò tới gây chuyện với tôi. Đúng là ko biết chết là gì mà. ( chị ấy định tìm Y Y để tuyên chiến giành tình yêu đây mà. Đúng là cô nàng Y Y xui thật)
" cô gây tại nạn cho tôi đã ko biết xin lỗi
ngược lại còn quay lại mắng tôi nữa là sao? Tôi nghe nói cô được giáo dục cẩn thận lắm mà, hừ tôi thật sự nghi ngờ bản chất của cô rồi đó" nhỏ vẫn âm trầm mà nói làm cho mọi người hết đi tới ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Hầu như mọi ánh mắt bây giờ đều đỗ dồn về hướng Bạch Y Y
" em nhận nhầm người rồi, làm gì có chuyện đó chứ. quả thực ko phải chị làm mà" cô ta vẫn kiên trì chối bỏ mọi thứ. Và luôn dõi theo nét mặt của hắn mà cầu cứu. hắn thật sự rất tuyệt tình, hắn ko thèm nhìn cô lấy 1 lần. hắn luôn chăm chú nhìn nhỏ. Đôi tay thì luôn bận rộn vuốt tóc nhỏ, lại nắm lấy bàn tay nhỏ mà xoa xoa ( đúng là muốn ọe thật)
" tôi dùng đôi mắt cô gái 18 tuổi để nhìn chứ đâu phải đôi mắt của bà cụ 81 tuổi mà cô nói tôi nhầm lẫn chứ. nếu kẻ gây tai nạn và sỉ nhục bản thân ở giữa đường mà ko nhận ra thì tôi đúng là điên thật rồi." nhỏ trừng mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
"thôi ko bàn cãi nữa, cứ gọi cảnh sát đến điều tra thì sẽ rõ thôi" hắn lạnh lùng phát biểu làm cho bà Chan và Dương Chiến giật mình,ko phải nói nét mặt của Bạch YY thì trắng bệt ko còn 1 tí máu nào cả.
" có cần làm lớn chuyện vậy ko con? Mẹ thấy dù sao em gái con cũng ko sao rồi. nếu tha được thì tha đi con" bà Chan vẻ mặt từ bi nhìn về phía hắn và nhỏ mà nói. Dù rất khó chịu vì thái độ ko biết hối cãi của Bạch Y Y nhưng bà vẫn còn chút nể tình Bạch phu nhân mà muốn chừa cho cô 1 lối thoát. Bà rất tin tưởng đứa con gái yêu của mình, Yến Như ko phải là người hay bịa chuyện với lại nhìn vết thương trên người nhỏ thì ko thể ko tin được. ngoài ra còn 1 lý do là giữa 2 người bọn họ chưa hề quen biết nhau thì ko thể nào nhỏ lại vu oan cho cô ta cả.
" ko sao là thế nào? Mẹ ko thấy cả người em gái đầy thương tích à? Chuyện này làm sao cho qua dễ như vậy được" hắn tức giận hét lớn, ánh mắt quét qua người Bạch Y Y làm cô sợ đến nỗi đứng ko vững
Bạch Y Y hơi loạng choạng phải nhờ Dương Chiến đỡ lấy cô mới có thể đứng vững. thật ko ngờ chưa ra trận mà cô thua thảm bại như thế này rồi.
" tôi thấy bác gái nói đúng đó, bỏ được thì bỏ đi, dù sao em gái cậu cũng ko sao mà, với lại Y Y cũng đã bị thương rồi , hay cho quá nhé" Dương Chiến ôn nhu nói làm mọi người nhìn về cánh tay của Bạch Y Y, quả nhiên tay cô ta đã thâm tím vì cái ly nhỏ ném trúng. Cơn giận trong lòng hắn cũng nguôi ngoai phần nào nên hướng mắt về nhỏ như muốn hỏi ý
" thôi được rồi, xem như tôi gặp xui vậy. cô mau cút khỏi đây đi." Nhỏ vẫy vẫy cánh tay đầy thương tích rồi nhìn sang hướng khác nói. Hắn cũng điềm tĩnh lên tiếng " nếu Yến Như nói ko sao thì bỏ qua vậy. nhưng anh nhắc cho em nhớ, anh ko muốn chuyện này lặp lại đâu. Nếu ko thì…. Em biết hậu quả thế nào rồi đấy" . vẻ mặt hắn hiện lên 1 ý tà ác
" ko có chuyện gì nữa rồi, cháu mau về thay đồ rồi thoa thuốc lên vết thương đi" bà Chan vẻ mặt lãnh đạm nhìn cô nói. Trong mắt bà bây giờ cô ko còn là 1 đứa con dâu lý tưởng như bà thầm nghĩ nữa . tất nhiên thái độ và tình cảm cũng có phần nào thay đổi
"dạ cháu cảm ơn bác… xin phép bác cháu về" Bạch Y Y cúi người chào bà Chan xong liếc mắt nhìn về hắn và nhỏ mà thầm nghĩ " các người hãy đợi đấy, nỗi nhục hôm nay tôi sẽ từ từ tính với các người. Hoàng Vương Long tôi nhất định bắt anh phải hối hận mà cầu xin tôi"
"cháu cũng có việc rồi, xin phép bác gái cháu về luôn ạ!" Dương Chiến lễ phép cúi chào bà Chan rồi cũng bước ra ngoài.
" thôi con nghỉ tí đi mẹ xuống bảo người làm mang cơm lên cho con nhé" bà Chan quay sang nói với nhỏ rồi cũng bước ra ngoài.
" ko còn việc của cô nữa, ra ngoài đi" hắn lạnh lùng ra lệnh cho cô hầu gái rồi bước tới bên giường ngồi xuống cạnh nhỏ. Đợi khi mọi người đi hết rồi hắn nhẹ nhàng ôm nhỏ vào lòng mà than thở " em đúng là ko biết thương yêu bản thân gì hết. sao lại để ra thế này cơ chứ? em biết anh đau lòng lắm ko?"
" em ko sao mà. Nhưng cũng đâu phải tại em đâu, tại cô ta làm em ngã xe đạp nên mới bị vậy chứ bộ. hey đừng nhăn nhó nữa em hứa sẽ ko có lần sau đâu. Ok" nhỏ nũng nịu trong lòng hắn, bao nhiêu buồn bực lo lắng trong hắn chỉ vì mấy
Đến trang: