lòng khi tôi cứ nhìn anh không chớp mắt như thế: “Hà tiểu thư, sáng ngày ra có chuyện gì muốn sai bảo à?”
Thời gian gần đây số lần anh gọi Hà tiểu thư càng ngày càng nhiều, tôi bất giác có nỗi hoảng sợ không rõ từ đâu, lắc lắc đầu, nuốt nước mắt chảy trở về trong lòng, ngồi xuống đối diện với anh lại ngẩng đầu và cười: “Không phải. Cao Phi, anh chẳng lẽ không nếm được hôm nay mì trộn có vị gì khác sao?”
Anh nhìn tôi bực mình lắc đầu: “Không!”
Tôi chỉ ậm ừ mấy tiếng. Tôi bỏ dấm ăn thay xì dầu, Cao Phi tại sao lại không biết có sự khác biệt vậy, hay là ở bên tôi lúc nào cũng chán phèo nhạt nhẽo, bất kể thức ăn nào cũng chỉ có một hương vị.
Rất nhanh chóng, Cao Phi đã ăn xong rồi, vội vàng trở về phòng ngủ thay quần áo. Tôi cũng không để ý đĩa mì của mình, đi theo. Lúc mở cửa, Cao Phi vừa vặn đang thay quần tây, cả người từ trên xuống dưới chỉ độc một cái quần lót trắng. Anh nhìn tôi một cái như có lời muốn nói, nhưng vẫn cúi đầu quay lưng về phía tôi không nói ra. Tôi biết rõ anh muốn nói gì, Cao Phi đã nói với tôi vô số lần, anh không thích tôi nhìn anh lúc anh đang thay quần áo, cũng như không thích tôi nhìn anh lúc đang làm tình, anh hoặc sẽ bất cần thúc thật nhanh cho đến khi tôi cam tâm tình nguyện nhắm mắt lại, hoặc sẽ thô bạo bực bội che mắt tôi lại, không chừa lại cho tôi một chút ánh sáng nào.
Có điều tôi là một đứa trẻ dạy mãi không biết sửa sai, lúc anh nói tôi sẽ cười toe toét, anh chịu không nổi, đành phải mặc kệ tôi gây rối.
Tôi đi đến trước tủ quần áo lấy quần áo của anh ra, sau đó cầm cà vạt nhìn anh. Đúng vậy, tôi làm tất cả những chuyện gây rối đó, chẳng qua cũng chỉ để được tự tay đeo cà vạt cho anh mà thôi.
Cao Phi đối với tôi không còn cách nào. Sau một thời gian dài, anh đối với tôi ngoại trừ nỗi hận ra còn có bất đắc dĩ, bất đắc dĩ sâu tận xương tủy, bất đắc dĩ hận không thể loại bỏ ngay lập tức, mà tôi chính là dựa vào cái bất đắc dĩ này, mót chút ngọt ngào từ anh.
Tôi thật cẩn thận thắt xong cà vạt, vuốt phẳng nếp, ngước mắt nhìn Cao Phi. Không ngoài dự đoán, mắt anh vẫn nhìn về phía trước, cũng không nhìn tôi. Thấy tôi làm xong rồi, anh lùi ra sau vào thư phòng lấy cặp tài liệu.
Cao Phi đi làm, căn phòng to như thế thoáng cái trở nên trống rỗng, ánh nắng rọi vào từ ba cái cửa sổ lớn sát đất không tạo nên được một chút ấm áp nào. Nhìn bữa sáng của mình trên bàn, tôi chẳng muốn ăn, cũng chẳng có hứng thú, đem đổ sạch.
Kỳ thật, Lan Lan nói rất đúng, vì sao tôi lại phải ở trong một căn phòng rộng như vậy, rồi còn muốn ở cùng với một người như thế. Câu đầu tiên Lan Lan thích nói nhất là: “Hà Du Cẩn, thật ra cậu cũng được coi là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, cho dù không có Hoàng Thượng chống lưng, cũng không cần phải tìm một anh học trò nghèo nàn, cả người hèn mọn, còn hơi tí là tỏ thái độ không tốt. Cậu rõ ràng là công chúa, phải được người ta tôn sùng.”
Tôi lần nào cũng không ngừng cười như nắc nẻ.
Lan Lan là bạn tốt duy nhất của tôi, nhưng đừng hiểu lầm, cho rằng cô ấy là người dùng thân thế đánh giá người khác. Cô ấy xuất thân cũng không tốt, là tầng lớp công nhân bình thường, thậm chí ngay cả học phí học đại học cũng là đi vay. Gia thế của cô còn không bằng Cao Phi, nhưng cô chỉ là cảm thấy đau lòng bất bình thay tôi. Vì tôi yêu Cao Phi như thế, nhưng Cao Phi lại làm như không thấy, có tai như điếc, có tình cảm không thèm tiếp nhận, chấp nhận nhưng không đáp lại. Bởi vậy cô mới có thể khó chịu như thế.
Tôi nhớ có một lần cô ấy uống say, nói thầm vào tai tôi: “A du, kỳ thật nếu có một người có thể đối xử với mình bằng một phần mười như cậu đối với Cao Phi, mình sẽ đi theo anh ấy đồng cam cộng khổ cả đời.” Lan Lan nói, kỳ thật người như cô ấy lại càng khát vọng được yêu, chỉ cần người đó có thể cho cô một chút ngọt ngào, cho dù còn lại tất cả đều là bồ hòn đắng chát cô cũng có thể ngậm được. Cũng cùng một câu nói đó, anh chỉ cần bước lên trước một bước, thì chín trăm chín mươi chín bước còn lại hãy để cho em.
Đây là lần thứ nhất cũng là duy nhất, người bạn tốt duy nhất của tôi bộc lộ cho tôi biết khát vọng hạnh phúc của mình, tôi chưa kịp làm gì. Sau đó tôi vận dụng mọi thủ đoạn của mình làm cho người đàn ông kia bước đi bước đầu tiên. Chỉ là chưa đợi được đến khi người đàn ông kia bước bước đầu tiên, Lan Lan của tôi đã đi trước một bước đoạn tuyệt tình nghĩa với tôi, cô ấy đứng trước mặt tôi quát to: “Hà Du Cẩn, cô bị bệnh à! Cô cho rằng người người đều giống cô, dùng tiền đi mua tất cả sao? Chẳng trách Cao Phi không yêu cô, đáng đời cô!”
Tôi đứng im tại chỗ không biết xử sự như thế nào, nhìn cô ấy xoay người rời tôi mà đi. Tớ chỉ muốn cậu hạnh phúc mà thôi, Lan Lan, không gì ngoài điều này cả.
Tôi về nhà, lần đầu tiên khóc trước mặt Cao Phi, nước mắt ràn rụa. Tôi muốn chui vào trong lòng anh, nhưng Cao Phi lại lạnh lùng liếc tôi một cái, cũng nói câu “Đáng đời” rồi đi vào phòng tắm.
Chỉ trong một ngày, hai người quan trọng nhất của cuộc đời tôi đều nói với tôi: “Đáng đời”.
Chương 3: Cao Phi, sinh nhật vui vẻ
Sau khi Cao Phi đi làm tôi không còn việc gì làm, cũng không muốn ngồi ngây ngốc trong phòng. Tám giờ rưỡi, tôi ra khỏi nhà. Ở thành phố này ngoài căn nhà này ra tôi còn có một nơi khác để dung thân.
Nơi đó thực ra cũng chưa được tính là một khu cô nhi viện, càng không phải là một khu cô nhi viện chỉ để nuôi dưỡng trẻ em bệnh tật. Lúc tôi mời Louis đến thiết kế đã từng nói, “Tôi không muốn đây chỉ là một nơi thu nhận và nuôi dưỡng người, mà phải là một ngôi nhà”.
Louis đương nhiên hiểu ý tôi, anh khẽ hôn lên trán tôi, nói tôi hiểu.
Hiện tại ở đây có năm mươi sáu đứa trẻ, đều không lớn, gầy tong teo, trông thấy tôi sẽ vui mừng gọi tôi, cô Du Cẩn.
Nơi này có mời nhân viên quản lý chuyên nghiệp, tiền lương không cao lắm, có rất nhiều người là công tác xã hội tình nguyện.
Đương nhiên để chăm sóc một cô nhi viện toàn trẻ em mắc bệnh nặng thì còn cần rất nhiều người nữa mới đủ. Ở đây cũng có bác sĩ và y tá chuyên nghiệp.
Dì Vu là viện trưởng, vốn là quản gia nhà tôi, nhưng sau khi cha tôi qua đời, tôi giải tán tất cả người giúp việc của Hà gia trong đại viện, chỉ giữ lại dì Vu giúp tôi trông coi cô nhi viện.
Dì là người hiền lành dịu dàng, là người duy nhất trên thế gian này sau khi cha qua đời, thương yêu tôi.
Dì lúc nào cũng vuốt tóc tôi nói: “Du Cẩn là người xứng đáng được yêu quý nhất trên thế giới này.”
Mà tôi lại cười cười, “Dì à, dì thế này là trong mắt người thân hóa Tây Thi đấy.”
Hà Du Cẩn có xứng đáng được yêu hay không, lời này chỉ có Cao Phi nói mới tính, nhưng Cao Phi luôn nói: “Hà Du Cẩn, tôi hận cô, mãi cho đến chết tôi cũng vẫn hận cô”. Một Hà Du Cẩn bị hận đến như thế làm thế nào đáng được yêu đây.
Cao Phi buổi trưa không trở về ăn cơm, anh công tác ở cục đầu tư thành phố, chức vị không lớn cũng không nhỏ. Cha tôi khi còn tại thế đã từng ám chỉ đề nghị Cao Phi tiếp nhận công ty của cha. Đó là tâm huyết cả đời của ông, ông đã từng tìm kiếm không ít đối tượng để làm con rể, vốn là bởi vì muốn tâm huyết của mình có người kế thừa.
Nhưng bất đắc dĩ là tôi lại chẳng phải đứa con có hiếu, từ nhỏ được cha chiều quen, việc nhiều nhất mà tôi làm được chính là gây sự vô cớ. Ông không còn cách nào khác, chỉ có thể để cho tôi chọn Cao Phi. Rồi Cao Phi của tôi lại là người tự tôn kiêu ngạo, vì vậy công ty của cha cũng đành trôi theo dòng nước.
Ngày 15 tháng 11, trời âm u
Kỳ thật tôi không thích trời âm u cho lắm, cho dù có mưa tôi cũng sẽ không thích trời âm u.
Trước khi mùa đông đến hoàn toàn, tôi đã trang hoàng cho nhà cửa rực rỡ hẳn lên. Tôi đã từng có vô số ảo tưởng về ngôi nhà cùng chung sống với người yêu. Sau khi gặp được Cao Phi, tôi càng khát khao muốn biến ảo tưởng đó thành hiện thực.
Sinh nhật Cao Phi là ngày 15 tháng 11, tôi đã vì thế mà phấn khích hơn nửa tháng. Từ cuối tháng mười tôi đã bắt đầu lập kế hoạch tổ chức sinh nhật cho Cao Phi.
Sáng sớm tôi đã rời giường. Vì tạo sự ngạc nhiên vui vẻ cho anh thậm chí ngay cả câu chúc sinh nhật vui vẻ tôi cũng không nói, chỉ cười đặc biệt hạnh phúc.
Tôi tiễn Cao Phi ra cửa rồi bắt đầu đi siêu thị. Cao Phi thích ăn miến, phở trơn mềm, không thích ăn đồ ngọt nhiều dầu mỡ, Cao Phi thích nhất màu trắng, ghét nhất màu vàng, tất cả những điều này tôi đều điểm qua trong đầu.
Buổi sáng siêu thị không đông người lắm, lúc chọn đồ tôi cũng không gặp trở ngại gì, hai tay xách túi lớn túi nhỏ mang ra ngoài chiếc xe đang đợi. Tôi không thể lái xe, bởi vì chân tay của tôi bất cứ lúc nào cũng đều có thể tê dại, đương nhiên cũng bao gồm cả chút ít cảm giác thần kinh còn lại.
Từ giữa trưa tôi đã bắt tay vào chuẩn bị cơm tối, đủ loại nguyên liệu nấu ăn, tôi chất thành một đống to. Nhưng lại không nghĩ tới bệnh của tôi lại phát tác ngay lúc này. Tôi co quắp ngã xuống đất, muốn bò sang phòng ngủ lấy thuốc nhưng cả người lại không có một chút sức lực nào, hơn nữa còn bắt đầu cảm thấy đau đớn. Tôi cắn răng chịu đựng nhưng không ngờ tuyến lệ lại hoạt động quá mạnh mẽ, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống.
Điện thoại di động ở ngay bên người, chỉ cần ấn phím 1 là gọi được vào số của Cao Phi, mà tôi cần thuốc để giảm đau, bằng không nếu hôn mê quá thời gian có lẽ luôn cả đời này cũng không lại còn có thể trông thấy Cao Phi.
Cuối cùng lý trí đúng là vẫn không chiến thắng được tình cảm, tôi nhìn điện thoại di động từ từ nhắm mắt lại.
Có thể do bình thường tôi gây rắc rối quá nhiều, bởi vì Cao Phi thường hay nói cho tôi biết tai họa tôi gây ra không ít, mà tôi lại cười hì hì nói cho anh, “Tai họa kéo dài ngàn năm, anh phải ngàn năm sau mới mong có thể thoát khỏi em.” Sau mỗi lần anh đều khịt mũi nhìn tôi coi thường, cả người đều toát ra chán ghét. Cho tới bây giờ, trước mặt anh tôi cũng đều không có một chút tự tôn con gái nào.
Đến khi tỉnh lại tôi nghĩ, “Cao Phi anh xem này, anh lại thoát không khỏi em.”
Trời đã tối rồi, tôi nhìn đồng hồ đã là 7 giờ, xem ra lần ngất xỉu này đã vượt quá cả mức 5 tiếng của lần trước.
Tôi đứng lên, chỉnh lại tạp dề trên người, nhìn một đống thứ trong phòng bếp, nghĩ thấy không ổn, Cao Phi chỉ sợ là sẽ về ngay bây giờ. Mà tôi lại chưa làm gì cả. Trời biết là tôi hi vọng giúp Cao Phi có được lần sinh nhật vui vẻ này đến mức nào. Có lẽ cả đời này chỉ còn lại đây là sinh nhật cuối cùng tôi có thể cùng anh trải qua.
Lúc Cao Phi trở lại đã là mười một rưỡi đêm.
Trước đó tôi đã nhấc điện thoại lên vô số lần, nhưng không có lần nào gọi được.
Trên bàn bày đầy các món ăn, đương nhiên không phải do tôi làm. Sau khi tỉnh lại, tôi đã không còn thời gian cũng không có hứng thú làm những món này.
Trên bàn còn có bánh ngọt ba tầng được làm đặc biệt, tôi cũng không biết tại sao mình phải làm chiếc bánh lớn như vậy. Có lẽ trong tiềm thức, tôi hi vọng chiếc bánh này vĩnh viễn cũng sẽ không ăn xong.
Cao Phi uống rượu say được đồng nghiệp đưa về nhà. Người đưa anh về gọi tôi là chị dâu, điều này khiến cho tôi rất vui vẻ.
Anh ta giao Cao Phi cho tôi sau đó dùng thái độ hơi khác thường đánh giá căn nhà. Căn nhà này cũng khá lớn, cũng đủ xa hoa, không phải là loại Cao Phi có thể mua được. Nhưng anh ta rất có phép tắc, cũng không khiếm nhã.
Cao Phi hình như lúc nào cũng chán ghét mùi vị của tôi. Anh ngã vào trong ngực tôi lại giãy giụa đứng lên, sau đó miệng mơ hồ không rõ gọi tên một người. Tôi xác định được người khác không có nghe thấy, mới có thể bình tĩnh tự nhiên ra tiễn đồng nghiệp của anh.
Khi quay lại thì dường như Cao Phi đã tỉnh rượu một nửa.
Hai mắt anh nhìn thẳng vào tôi. Tôi rất vui, ngó lên tường, còn kém mười phút nữa mới tới mười hai giờ, tôi còn chưa bỏ lỡ mất mười phút cuối cùng trong ngày sinh nhật của anh.
Tôi nhìn bánh ngọt, nói với Cao Phi: “Cao Phi, sinh nhật vui vẻ.”
Anh không nghĩ tới tôi sẽ nói câu này, ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng vẫn biểu lộ nét mặt chán ghét tôi. Tôi không ngừng nỗ lực phớt lờ ảnh hưởng của nó: “Ước một điều đi, được không?”
Cao Phi cuối cùng vẫn say, không trả lời câu hỏi của tôi cũng không nhìn tôi nữa, chỉ lảo đảo quay người trở về phòng. Tôi nóng vội, dùng ngón trỏ phiết qua mặt trên chiếc bánh ngọt, đến trước mặt anh làm nũng: “Vậy thì ăn một miếng đi! A, chỉ một miếng thôi, ” vừa nói vừa quơ quơ ngón tay trước mặt anh, định đút vào miệng anh.
Gần được rồi, anh lại nhanh nhẹn đưa tay đỡ, “Tôi mệt rồi.”
Tôi đứng nguyên tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải, cho ngón tay vào trong miệng, vị bơ ngấy đầy dầu mỡ lập tức lan đầy khoang miệng, bỗng có cảm giác buồn nôn, rồi lại thấy cay đắng trong lòng. Cao Phi, sau này, có khi nào anh cũng bắt nạt cô ta như thế không?
Nước mắt tí tách tí tách rơi, tôi mất một tuần lễ để ăn hết chiếc bánh sinh nhật của Cao Phi.
Chương 4: Cảm xúc – Hôn anh
Tôi đến bệnh viện, bác sĩ vẫn giữ nguyên ý kiến cũ, nghĩa là lập tức nằm viện điều trị hoá chất. Chỉ cần nhiều thêm một ít thời gian, bệnh tình tăng thêm, tình huống càng thêm khẩn cấp.
“Thế xác suất chữa khỏi là bao nhiêu?”
“Đây không phải là vấn đề xác suất chữa khỏi, mà là có bệnh thì phải trị. Phải dốc hết sức.”
Tôi lắc đầu, nhìn vị bác sĩ dày dặn kinh nghiệm trước mắt, “Tốn công vô ích, cần gì phải thế, tôi chỉ muốn được yên ổn đi hết đoạn đường cuối cùng này thôi.”
Công ty Cao Phi tổ chức tiệc. Kết hôn hai năm, lần đầu tiên Cao Phi mời tôi tham dự. Tôi phấn khích, ở nhà chạy ra chạy vào, nhảy tưng tưng như con chim sẻ trên cành cây.
Có lẽ do lần đó đồng nghiệp của anh đưa anh về nhà mới biết đến tôi nên lúc này anh cũng không thể từ chối được. Tôi bỗng nhiên tha thứ hết cho anh về buổi tối hôm đó, thậm chí còn thấy có chút may mắn.
Tôi chuẩn bị từ trước hai ngày, ngắm tóc tai trong gương, nhìn quần áo trong tủ, khoa tay múa chân trước mặt Cao Phi, không ngại làm phiền người ta hỏi: “Cao Phi, cái này đẹp không? Đẹp không?”
Cao Phi không kiên nhẫn đối phó qua loa, thậm chí cũng chẳng thèm ngẩng đầu, nói luôn là được, tôi vì tâm trạng hớn hở cũng hoàn toàn không so đo, thử xong mọi bộ quần áo mình có, tôi nhảy lên người Cao Phi, hai tay ôm cổ anh, quấn quanh lấy anh như dây tơ hồng, thật tỉ mỉ quan sát anh.
Cao Phi mặc dù vẫn tỏ thái độ không bằng lòng như trước, nhưng cũng không đẩy tôi xuống.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, đôi mắt kia thâm thúy hữu thần, mênh mông như biển, dường như chỉ cần vừa chạm nhẹ nhàng, lập tức có thể sa vào giữa đại dương nồng nàn bao la ấy. Đôi mắt đó giống như bảo bối của tôi, trong lòng yêu thích nhưng cũng sợ kẻ khác lấy mất. Tôi cọ mũi mình vào sống mũi anh, sống mũi anh cao thẳng tựa như lưng dãy núi Alps. Tay tôi sờ lần khuôn mặt anh, nơi đó da thịt mịn màng,
Đến trang: