đang nghĩ cái quỷ gì trong đầu.”
“Haiz…chẳng rõ. Mà tối nay là tới nơi phải không? Tao dặn Linda mang người ra đón rồi đấy.”
“Ờm…có cần quá thế không? Tụi tao đâu phải con nít mà cần phải có người đưa kẻ đón, vệ sĩ thì lại càng không.” – Vi nhăn mặt.
“Không thừa đâu. Bây giờ là thời loạn, sơ suất một chút là mất mạng, mày không thấy à? Với lại mày với Thảo Anh đang bị thương chưa lành hẳn, tao không an tâm.” – Nó một tay cầm điện thoại nói, tay còn lại thoăn thoắt trên bàn phím của cái laptop.
“Nhưng tao cảm thấy khó chịu lắm.” – Nghe giọng nói, nó cũng hình dung ra được gương mặt của Vi bây giờ chảy dài ra tới mức nào.
“Chịu khó chút đi. Thế nhé, lên máy bay nhớ nghỉ sớm. Tao bao trọn khoang hạng nhất cho tụi mày rồi nên đừng có càu nhàu nữa. Tao bận việc rồi. Bye.” – Nó dặn dò kĩ lưỡng rồi cúp ngang, để tiếp không biết con bạn nó còn lằng nhằng chuyện gì nữa đây?
Lắc đầu ngao ngán, nó lại chúi mũi nhìn vào cái màn hình đen kịt đầy rẫy những con số màu xanh lá nhảy nhót liên tục không ngừng nghỉ. Nó đang cố hack máy chủ dinh thự của lão Kayushi nhưng hình như có hơi khó khăn. Tuy là có thể hack được nhưng dường như thời gian có hơi lâu. Nó thì lại không có kiên nhẫn để chờ nên thôi, để cái máy tính sang một bên, nó mặc thêm cái áo khoác rồi quyết định đi dạo.
Những ngày sao đó, nó và 3 đứa còn lại vi vu khắp nơi trong cái thành phố Tokyo này cùng đoàn hộ vệ gồm bốn anh chàng đẹp trai không thể cưỡng lại. Cứ hễ ra đường mà bọn con gái nhìn thấy lũ bọn hắn là liên tục xuýt xoa, khen lấy khen để, còn bảo là không hiểu sao tụi hắn đẹp vậy mà đi chung với lũ vịt như tụi nó (Không biết ai giống vịt hơn ai!?!).
Những lúc như thế Vi nổi máu xung muố…n nhào vào tẩn tụi đó một trận cho chừa thói già mồm. Đã ngắm bạn trai người khác thì thôi, còn phê bình này nọ nữa chứ? Máu nóng dồn lên tới não nhưng may mà tụi nó can lại không thì có án mạng xảy ra rồi. Cùng nhờ vậy mà Khánh mới biết Vi rất dễ ghen!
Một tuần sau đó, vết thương của Vi và Thảo Anh đã lành và không còn trở ngại cho cả lũ. Vết thương liền miệng nhanh như thế cũng là nhờ công của tất cả mọi người, thứ thuốc mà Trang nghiêm cứu kĩ lưỡng, giúp chỗ bị thương nhanh chóng liền da lại nên thời gian được rút triệt để. Ngoài ra, cũng không thể không kể đến sự chăm sóc tận tình của 2 “ông chồng” gương mẫu. Suốt ngày Thiên với Khánh bị sai vặt nhìn thấy mà tội. Tội nhưng không ai can vì nhìn thấy nó cũng vui vui.
Kể cả Thiên và Thảo Anh, dù là quen nhau nhưng cả hai giấu pama nó muốn chết được vì hiện tại thì cả lũ đang tá túc ở Vương gia mà Vương gia thì nằm liền với nhà nó trong khuôn viên nên pama nó thường ghé ngang. Cả hai không muốn bị phát hiện sớm vì cả đám hiểu, kiểu gì thì pama nó cũng sẽ hối thúc Thiên rước Thảo Anh về làm dâu. Pama nó còn trẻ mà thèm cháu lắm rồi cơ!
Luôn cả nó và hắn, suốt ngày hắn thì muốn gặp mặt nhưng nó lại tránh đi, tuyệt đối lúc nào cũng đi với một người khác nữa mới dám cho hắn đi cùng. Có thể nó chưa dám đối mặt với 2 chữ “Tha thứ”. Hoặc là do vai diễn mất trí nhớ của nó và cái điều kiện là quen trong thầm lặng của nó nên 2 đứa không thể có chút thời gian riêng tư.
Cả lũ 8 đứa họp mặt đầy đủ trong phòng Thảo Anh ở Vương gia, từ đầu chí cuối căn phòng đều có duy nhất 2 màu trắng và kem dịu nhẹ.
Nằm vắt vẻo trên giường Thảo Anh, Vi chẹp miệng hỏi:
- Thế giờ làm gì? Có việc gì thì giải quyết nhanh để còn về Việt Nam. Vết thương của tao với Anh Anh lành hẳn rồi, tính án binh bất động tới bao giờ?
- Haiz…tao cũng ngứa nghề. – Thảo Anh ngồi chống cằm nh…ìn bao quát hết cả lũ.
- Có kế hoạch gì chưa? – Trang cầm cuốn tạp chí thời trang, vừa xem vừa hỏi.
- À…việc đó hả? Tao chỉ mới hack được máy chủ của dinh thự lão già ấy, ngoài ra cũng chẳng còn thông tin gì. Lão ta kín miệng thật mà nhà lão bẫy cũng lắm quá. Cái nào cũng gớm. – Nó ngồi trên bậu cửa sổ, nghịch con mèo Moon cưng lông trắng của Thảo Anh đầy thích thú.
- Vậy em tính bắt đầu từ đâu? – Thiên đang gọt trái cây rồi đút từng miếng cho Thảo Anh.
- Hờ…tất nhiên là bắt đầu từ những tên thân cân để lần mò thông tin rồi. Bao lâu nay vẫn bài đó mà làm mà? – Nó hờ hững.
- Mà nè…anh với hai chắc là làm được chứ? Hai người bỏ nghiệp cũng hơn cả năm rồi chứ ít gì? – Vi ngồi bật dậy nhìn Thiên với Minh.
- Em xem thường anh trai mình vậy à? – Minh tỏ ý không vừa lòng.
- Anh thì vẫn ổn. – Thiên thản nhiên.
- Này…là em lo cho anh thôi chứ xem thường anh bao giờ? – Vi dẩu môi.
- Hừ…hiện rõ rành rành kia kìa. – Minh lườm yêu cô em gái.
- Đâu…đâu nào? Có thấy gì đâu? – Vi giả vờ ngó ngang ngó dọc.
- Em…không thèm nói chuyện với em nữa. – Minh tực nghẹn cổ, giận dỗi nằm xuống đất, đầu gối lên đùi Trang.
- Haha… – Vi cười thích thú, cãi nhau với anh trai đúng là vui thật.
- Em thật là…đến anh trai cũng không tha. – Khánh vòng tay sang ôm eo nhỏ, lắc đầu chịu thua cô người yêu lắm chiêu.
- Vậy nên anh phải biết điều chút đi. Chọc giận em là không xong đâu nhé! – Vi quay người lại véo mũi Khánh.
- Á…đau! Anh biết rồi. – Khánh khẽ nhăn mặt rồi đặt lên má Vi một nụ hôn nhẹ.
- Ối trời…đây là chốn đông người, đề nghị không thể hiện tình cảm quá mức nhé! – Thảo Anh lấy hai tay bịt mắt, miệng thì cười lém lỉnh.
- Hừ…mày hơn à? – Vi nguýt con bạn.
- Keke… – Thảo Anh gãi đầu.
- An ơi…em tính lấy thông tin từ những người thân cận của lão ta, vậy thì em tính bắt đầu từ ai? – Trang gấp cuốn tạp chí lại.
- À…lão ta chỉ có một người thân tín thôi vì sợ nếu nhiều sẽ bị xỏ mũi lúc nào không hay. Tên lão ta là Yama Kuroshi.
- Vậy em tính tiếp cận thế nào? – Trang hỏi, tay thì vuốt tóc Minh rất tình cảm.
- Ừm…gọi điện thoại nhờ Linda điều tra giúp chút thông tin của ông già ấy trước đã rồi mới tính tiếp được. – Nó vuốt nhẹ lông chú mèo Moon.
- Vậy em gọi chưa? – Tới lượt Thiên tham gia cuộc đối thoại.
- À…chưa. Để em gọi ngay đây. – Nó kêu lên rồi đặt con Moon xuống.
Chú mèo Moon lông trắng với đôi mắt màu xanh lá tinh anh nhảy từ trên bậu cửa sổ xuống rồi bước từng bước lại phía cô chủ Thảo Anh đang sung sướng ăn trái cây mà không phải đụng tay đụng chân. Nó lướt nhanh trên màn hình danh bạ điện thoại gọi cho Linda:
“Alo…”
“Linda à? Giúp tôi chút chuyện nhé.” – Nó se lọn tóc.
“Chị nói đi, em sẽ làm.” – Giọng Linda chậm rãi.
“À…biết tên thư kí riêng… của lão Kayushi – trùm buôn vũ khí chứ? Tên Kama ấy? Điều tra chút thông tin về tên thứ kí ấy nhé.”
“Kama? À…lão ta hay đến bar mình lắm chị. Một tuần thì ít nhất cũng 4, 5 hôm ghé. Mà công nhận hắn dê gái thật, tối nào cũng tia một em trong bar rồi dắt đi khách sạn cả.” – Linda nói bằng giọng kinh tởm.
“Oh…ra là khách quen?” – Nó nhếch môi.
“Phải. Hắn còn hay sàm sỡ mấy đứa con gái phục vụ nữa cơ. Không biết trên thế giới này có tên nào thú tính như hắn không nữa?” – Linda lạnh sống lưng khi nhắc đến tên Kama này bởi cũng từng có một lần hắn ta đụng chạm đến cô.
“Vậy hả? Cô có biết tên khách sạn mà hắn ta thường dắt tụi con gái vào không?” – Nó liếm nhẹ môi.
“Ừm…tụi con gái từng đi với hắn bảo là…hình như…à…là khách sạn Resy. Mà lúc nào hắn ta cũng đặt duy nhất một phòng thôi chị ạ, phòng Vip 306.”
“Thanks nhiều nhé! Nhiêu đó là đủ thông tin rồi. Mà tối nay hắn có ghé không?” – Nó cười, có cách rồi!
“Dạ chắc có. Tối qua hắn không ghé nên kiểu gì tối nay cũng phải ghé để kiếm một em.”
“Ok…vậy tối nay chuẩn bị giùm 3 bộ đồng phục nhân viên nhé, 2 nữ 1 nam. Tối nay có nhiều trò để chơi đấy.”
“Dạ…còn gì cần dặn không ạ?” – Linda nhăn mặt, dù thắc mắc không biết nó tính làm gì nhưng vẫn không hỏi.
“Không…tối cúp nhé. Cảm ơn.” – Nó lắc đầu rồi tắt máy, nhiêu đó thông tin là dư sức rồi.
Đặt cái điện thoại xuống, nó nháy mắt với Vi làm nhỏ thở dài, gục đầu vào 2 lòng bàn tay, khóc không ra nước mắt. Nhìn cái cách nói chuyện và cái nháy mắt đó, Vi cũng đủ hiểu cái kế hoạch cũ rích của nó rồi, lần nào cũng vậy nhưng lần nào cũng hiệu quả.
Cả đám hướng ánh mặt nhìn nó đầy mong chờ (Thật ra là chỉ có hắn với Khánh thôi, lũ còn lại biết kế hoạch là gì rồi). Từ môi nó, một nụ cười không rõ ràng hiện ra.
11g bar Wizard
Kama ngồi nhâm nhi ly rượu vang đắt tiền trong tay, mắt thì không ngừng ngó xung quanh để tìm con mồi thích hợp. Đứng chăn hai bên hắn là 2 tên đô con, chắc chắn là vệ sĩ đi theo bảo vệ.
Thảo Anh trong bộ đồng phục nhân viên cầm trên tay cái khay có chứa một ly cocktail bên trên sãi từng bước tiến lại gần bàn Kama, trong đầu vẽ nên một viễn cảnh đầy máu nhưng miệng thì vẫ…n cười tươi hiền lành.
Thảo Anh niềm nở, nói:
- Thưa ngài, có cocktail của ngài đây ạ.
- Tôi không gọi cocktail, cô em có nhầm không? – Kama nhìn lướt Thảo Anh một lượt rồi cợt nhả nói.
- Không ạ…đây là ưu đãi của quán. – Thảo Anh nở nụ cười tươi, tay cầm ly cocktail để xuống bàn
bàn nhưng không biết là do vô tình hay cố ý lại đổ vào người lão Kama.
- Á… – Lão ta bật người khi thứ nước có cồn màu xanh lam đẹp mắt kia thấm qua lớp vải chạm vào da thịt.
- Ối…tôi…tôi xin lỗi…tôi hậu đậu quá…tôi…tôi… – Thảo Anh lúng túng.
- Mày…QUẢN LÍ! – Kama nổi điên trừng mắt với Thảo Anh, miệng rống to muốn át của tiếng nhạc xập xình.
Từ bên trong, Linda bước ra với một phong thái điềm tĩnh nhưng lạnh lùng. Dù phong thái ấy không bằng được phần nửa vị “nữ chủ nhân” của mình nhưng cũng khiến cả vạn người run sợ.
Linda dừng trước mặt Kama, cái giọng trầm trầm cất lên:
- Oh…ra là ngài Kama! Ngài có chuyện gì sao? – Hàn khí của Linda ra bức ra còn lấn át của cả 2 tên vệ sĩ to con đứng kia và độ nóng của lảo Kama. Ánh mắt cô khẽ lướt qua người Thảo Anh như kiểu xem xét.
- Cô…ngay lập tức đuổi cổ con đó ra khỏi đây. Tôi không muốn nhìn thấy nó! – Kama trừng trừng mắt chỉ tay thẳng vào mặt Thảo Anh.
- Thưa ngài…tôi xin lỗi…mong ngài bỏ qua…tôi… – Thảo Anh ôm mặt khóc lóc, trên gương mặt đầm đìa nước mắt kia bị hai bàn tay che lại có nụ cười khó đoán.
- CÂM MIỆNG! – Kama quát tướng.
- Huhu…tôi…
- Xin ngài bình tĩnh cho. Cuối cùng thì đã có chuyện gì xảy ra? – Linda vội can, cứ để Kama quát Thảo Anh hoài cũng không hay, không chừng cô nàng đâm ra tức quá mà hư một hư đường.
- Cô ta làm đổ hết rượu vào người tôi rồi. – Lão cau có.
- Ưm…xin lỗi, đây là lỗi của nhân viên chúng tôi nên thuận theo ý ngài, chúng tôi sẽ đuổi việc cô gái ấy. – Linda nhìn vào vết nước đổ.
- Được, vậy còn bồi thường? – Kama dường như đã có vẻ đã dịu bớt.
- Hừ…tôi nghĩ một người giàu có như ngài cũng chẳng thèm chấp nhặt mà cần chúng tôi bồi thường một chút tiền mọn gì. – Linda cười nhạt, nhìn thẳng vào mặt Kama rồi nói, tay phẩy một cái.
Ngay lập tức, từ bên trong, hai người mặt áo bảo vệ đi ra gặp Linda và Kama thì cúi đầu chào rất thận trọng, xong thì xách tay cô nhân viên kia kéo vào mặc cho Thảo Anh không ngừng khóc lóc van xin:
- Xin ngài…xin ngài tha…quản lí…tha cho em…tôi xin lỗi…là…là tôi vô ý…làm ơn…đừng đuổi tôi mà…huhu… – Thảo Anh nước mắt chảy dài, hết sức giãy dụa nhưng vô ích.
- Nếu xong việc thì tôi xin lui trước. – Linda quét mắt nhìn lảo ta một lần cuối rồi quay lưng đi thẳng không thèm ngó ngàng lại làm gì.
Hai người bảo vệ kéo Thảo Anh vào dãy hành lang tối thì buông tay ra. Cô nàng nín khóc hẳn, đứng dậy quệt đi hàng nước trên khoé mi, môi hơi cười.
Linda bước vào thấy Thảo Anh thì nháy mắt đầy vui vẻ. Cả hai đập tay nhau như thể hiện sự thành công. Người con trai mặc bộ đồng phục đứng kế Thảo Anh nhìn 2 cô gái trước mặt khó chịu nói:
- Đừng quên anh cũng có công trong vụ này nhé!
- Hì…em biết ông xã em diễn rất tuyệt mà. Anh đừng lo, em không quên anh cũng có phần đầu. – Thảo Anh hôn nhẹ lên má anh chàng như một dạng phần thường.
- Anh sợ em cướp Thảo Anh hay sao mà cau có thế Thiên? – Linda che miệng cười nhẹ.
- Hừ… – Thiên nhăn mặt mặc cho cô gái đứng đó cười ngặt nghẽo.
- Ha…thôi đi sớm đi Thảo Anh, kẻo không kịp. – Linda cố gắng dừng cười rồi vỗ vai cô nàng.
- Ưm…biết rồi, đi nhá! – Thảo Anh gật đầu với Linda rồi nháy mắt với Thiên một cái liền quay bước đi. Cô nàng cần phải nhanh chóng vì vai trò tối nay của Thảo Anh vẫn chưa kết thúc. Màn kịch đầy kịch tính kia vẫn chưa tới giờ hạ màn.
Nó cùng hắn ngồi một vị trí gần đó quan sát tất cả các động tĩnh của Kama và chứng kiến hoàn toàn vở kịch vừa rồi. Nó nhếch môi “hừ” lạnh một tiếng, lão ta dễ đưa vào tròng hơn nó nghĩ. Chỉ cần một chút nước mắt của Thảo Anh mà bước một đã trót lọt vậy rồi thì những bước tiếp theo cũng chẳng cần lo lắng là mấy.
Lâu lâu, lão Kama lướt mắt qua chỗ của nó và hắn thì cả hai lại giả vờ như m…ấy cặp đôi yêu nhau dắt vào bar như bình thường để tránh bị nghi ngờ. Những lúc như thế thì mặt nó đỏ lên hẳn, tim đập như nhảy rumba, ngại vô cùng trong khi tên còn lại mặt tỉnh bơ tới mức nhìn là muốn cho một đấm.
“Tao xong việc ở đây rồi, đến đó trước nhé!” – Giọng Thảo Anh vang lên trong cái bộ đàm mini gắn bên tai nó.
“Ok, mày diễn xuất sắc lắm.” – Nó cười hài lòng.
“Cũng thường thôi, học tập từ mày cả. Bye, tao đi trước.” – Thảo Anh cười nhẹ rồi nhanh chóng ngắt liên lạc.
Nó chẹp miệng một cái rồi thôi. Nó biết cô nàng cần phải tới đó chuẩn bị trước một số thứ nữa.
Đánh mắt sang nhìn ở một góc khác của bar chỗ cũng có thể dễ dàng quan sát tên Kama có một tên con trai rất sành điệu ngồi giữa một bầy 4 con “sói cái ham trai đẹp”. Là Minh. Anh vừa bỡn cợt chọc ghẹo em này lại nựng cằm nựng má em khác, mặc kệ để bọn đó chuốc rượu liên tục. Nhìn chẳng khác nào tên dê cụ mặc dù anh vẫn không quên nhiệm vụ là xem chừng lão Kama.
Nó khẽ lắc đầu, Minh muốn tự tử sao mà chơi dại vậy? Không nhớ là còn có “cô vợ” với kỉ luật thép ở đây à?
Nhìn sang hướng quầy bar có một cô gái mặc đồng phục làm bartender. Từng động tác của cô vô cùng đẹp mắt và khéo léo khiến ai cũng phải nhìn mặc dù gương mặt xin đẹp ấy hầm hầm thấy sợ. Là cô vợ hay ghen đó – Trang.
Nó cảm thấy sắp có trò vui diễn ra nên cũng chẳng thèm nhắc Minh làm gì, cứ để chị Trang xử anh thêm cho chừa cái tội tới đâu cũng có gái!
Trang rót chỗ cocktail màu đỏ sánh vào ly, cắt một lát chanh bỏ lên rồi cầm ly rượu đó bước tới bàn của Minh.
“Cạch”
Dằn mạnh ly rượu xuống bàn, tuy màu đỏ bên trong không tràn ra nhưng nhìn thứ nước đó cũng khiến người
Đến trang: