không mủi lòng. Chúng tôi cũng có tạo điều kiện cho ông về mặt kinh tế rất nhiều nhưng mục đích của xã hội thời nay không phải là đủ ăn đủ mặc nữa mà phải là ăn ngon và mặc đẹp, nếu không giữ mình sa ngã chỉ là vấn đề thời gian. Với Uy, ông có thể có tất cả nếu ông nghe lời. Uy sẽ làm cho ông và gia đình ông được nở mày nở mặt với thiên hạ chỉ cần ông đừng đi lệch con đường của hắn.
Cảnh lặn lội đội mưa đến nhà ông Bí thư vào một ngày chủ nhật, Uy chờ ngoài xe với tâm trạng lo lắng, không biết cái thằng đầu đất này có làm đúng kịch bản mà Uy đã dựng cho nó không. Chỉ cần có ông này đồng ý thì phần thắng lại ngả về phe Uy, khi đó Uy sẽ chờ xem chú Thái sẽ làm gì. Cha Uy đã mắng vào mặt hắn một trận vì có mỗi một việc ấy mà không giải quyết được thì chết đi cho xong. Uy cú lắm, bị cha mắng hắn là hắn cú lắm, hắn thích cái câu “con hơn cha là nhà có nóc”, nói thế như thể từ trước nhà hắn không có mái thế thì hắn sẽ cho thiên hạ biết nhà hắn đổ mái bằng. Hắn càng quyết tâm thực hiện cho kỳ được cái công việc mà hắn đang mưu tính. Hắn cứ hết ngồi trong xe lại mở cửa xe đứng ra ngoài, dáng vẻ bồn chồn không yên. Cái thằng Cảnh chết giẫm, không biết khua môi múa mép gì mà cả tiếng đồng hồ chưa thấy ra. Nói dài, nói dai thành nói dại, hắn đã dặn rồi cứ đưa quà rồi dăm câu ba điều xong thì té, có thế mà mãi không xong. Cứ thấp thỏm chờ đợi mãi mới thấy cái bóng dáng lạch bạch, liêu xiêu của Cảnh thấp thoáng nơi đầu ngõ.
Vừa thấy Cảnh, Uy hỏi ngay : – Thế nào? – Gớm, anh cho em thở tí, lão ta chê. – Chê là sao, lão không nhận thật à? Uy túm cổ áo Cảnh hỏi dồn dập, giọng như quát. Cảnh cười khành khạch : – Làm gì mà anh sốt sắng còn hơn em thế, ai mà chê tiền được hả? Uy thở phào một tiếng, đưa tay bợp tai Cảnh : – Mày mà còn nhí nhố thế làm sao thắng nó được. Nói cụ thể anh nghe xem thế nào? – Lên xe đi, vừa đi em vừ kể, đứng đây ngộ nhỡ người nhà lão ta ra thì phiến toái. Uy gật đầu, vội vàng lái xe đi. Cảnh lúc này mới thuật lại buổi nói chuyện với ông Bí thư : – Em nói y như anh dạy, là chỉ đến thăm vì thấy cháu lão ốm thôi, lão bảo mình chu đáo quá, lão ta nói Lam là người có năng lực, nhiệt tình chỉ mỗi cái tội là con gái nên việc phấn đấu và hy sinh sẽ hạn chế không như đàn ông được. – Chú có đề nghị lão giúp đỡ không đấy? – Không ạ, anh bảo thế còn gì. – Tốt lắm, như thế mới giúp lão tỏ ra khách quan, ngày mai anh sẽ sang gặp lão, coi như anh không biết gì việc tối nay.
Nói rồi môi Uy nở một nụ cười ranh mãnh, đầu xuôi đuôi lọt, hắn hy vọng thế, nếu mọi chuyện xuôi chèo mát mái thì cả Toà báo sẽ nằm trong tay hắn. Hắn đam mê quyền lực ngay từ khi còn là sinh viên mài đũng quần trên ghế nhà trường. Hắn học được lắm, không phải tiến sỹ giấy như tôi tưởng. Hắn đã tự nhủ bản thân và với cả bạn bè rằng dứt khoát sau này hắn sẽ trở thành một nhân vật quan trọng giống như cha hắn thậm chí còn hơn cha hắn. Hoài bão luôn làm con người ta tiến lên và phấn đấu, xã hội cần những người có hoài bão hay tham vọng nhưng chỉ có điều Uy đang đi sai đường, Uy đã chọn con đưòng không chân chính để thực hiện những hoài bão ấy. Những gì xây dựng không trên cơ sở trung thực thì sẽ phải trả giá đắt, Uy hẳn biết rõ điều đó và hắn sẵn sàng chấp nhận “được ăn cả ngã về không”, hắn tự nhủ thế và hắn quyết làm thế.
* * *
Tôi làm biếng không muốn dậy ăn sáng, chủ nhật mà, kẻ chăm chỉ nhất thì cũng cho mình nghỉ ngơi một ngày để tái tạo sức lao động cho một tuần làm việc mới cho dù có phải làm việc đến tận đêm. Cứ ườn ào trên giường làm cái cơn thèm cafe trong tôi dâng lên cuồn cuộn, cứ tưởng tượng ra cái mùi cafe pha phin thơm nức mũi mà tôi đã thấy nước miếng tứa ra. Thôi được! Không lười nữa, cafe! Phải dậy cafe! Tôi nghiện cafe, Thuỳ cũng nghiện cafe như tôi và những con nghiện thường tìm đúng địa chỉ mà mình thích. Tối qua tôi đang ngồi với mấy người bạn thì Thuỳ cùng Bảo đi vào, nhác thấy Thuỳ tôi khá mừng nhưng thấy Bảo tôi lại ngại không chào Thuỳ nữa nhưng con mắt hư đốn của tôi không phút nào là không liếc Thuỳ. Hai người đã làm hoà trở lại, tôi khẽ cười, chắc chắn là thế mà. Nhưng có điều tôi không hề ngờ rằng chính Thuỳ cũng đã thấy tôi, cô ấy vì chiếc xe đặc biệt dựng ngoài cửa mà hối Bảo vào đây sau khi anh đã lướt qua được vài mét. Thuỳ muốn xem tôi đi với ai vào tối thứ 7, một chút tò mò, một chút thắc mắc, có lẽ vậy, Thuỳ cũng không biết nữa nhưng những gì thuộc về tôi dần dần làm Thuỳ thấy quan tâm.
* * *
Tối qua khi nhác thấy xe của Lam, Thuỳ vội vàng hối Bảo dừng lại. Có một cảm giác hồi hộp trong Thuỳ, cô không biết nếu thấy Lam ngồi với một bạn trai thì cô sẽ thế nào, mừng hay tiếc. Mừng thì hiểu được nhưng còn tiếc thì không, tại sao nhỉ, tại sao không chỉ là một cảm giác mừng cho bạn như Thuỳ vẫn thường suy nghĩ thế với lũ bạn của mình. Cái quán cafe ồn ào này không làm Thuỳ quên đi những cái suy nghĩ luẩn quẩn, Bảo có vẻ hơi bực vì sự thiếu tập trung của Thuỳ, giọng anh bắt đầu gắt gỏng : – Em mệt hả, sao đi chơi mà cứ như mất hồn thế, anh đã nói ở nhà còn không nghe.
Bảo bậm bạch nghĩ đến trận bóng tối nay, nếu Thuỳ nghe anh có lẽ cả hai đều thấy vui vẻ. Càng ngày anh càng đánh mất hình ảnh mình trong mắt Thuỳ bằng những lời nói cáu kỉnh như thế. Anh lườm cô đến rách mắt vì hôm nay cô mặc một cái quần soóc ngắn khoe đôi chân dài và trắng của mình. Anh lên lớp cô một trận nào là “Em ăn mặc chẳng có tí thẩm mỹ nào cả, em làm anh thấy xấu hổ” hay “Còn cái quần nào khả dỹ hơn cái này không?” Thuỳ bực mình lắm, suýt phát khóc, cô có để hở cái gì ra đâu, cô đã định ở nhà luôn cho rồi nhưng nghĩ lại cả tối ngồi nhà mà nhìn Bảo theo dõi bóng đá trong khi cô cứ như vịt nghe sấm thế thì chán lắm. Mà Bảo cũng lạ, anh không đồng ý cho Thuỳ làm việc gì khác ngoài việc ngồi cạnh anh, cho dù Thùy chẳng thấy thú vị gì cái cảnh mấy tay đàn ông quần đùi, áo số chạy hùng hục, Thuỳ tức như bị bò đá vì thế cứ tối thứ 7 là Thuỳ ra đường, còn chủ nhật Bảo có thể tự do coi trận bóng như thế là cả 2 cùng thoả mãn. Đã thống nhất thế rồi nhưng Bảo vẫn hậm hực mỗi khi đi chơi, anh cứ kiếm cớ đủ thứ với Thuỳ. Thuỳ đã từng nghĩ phải chăng Bảo có người khác vì thế mà cô trở nên khó chịu trong mắt Bảo, dạo gần đây Thuỳ làm gì cũng khiến Bảo nổi khùng. Thuỳ đang cố giữ cho cái mối quan hệ này được êm thấm vì cô không muốn ba cô buồn, ông quý trọng Bảo như một nhân tài, thậm chí ông còn ngưỡng mộ Bảo vì cách sống của Bảo, mà không chỉ ông, ai cũng nhận xét như thế về Bảo và họ nói rằng Thuỳ may mắn lắm khi có Bảo. Chỉ có Thuỳ là biết rõ nhất về con người Bảo, cô mệt mỏi khi cứ phải gồng mình sống cho thiên hạ xem, cô mệt mỏi khi không thể trái ý ba mình, cô sẽ vẫn cứ cố nhưng nếu không cố được cô biết điều gì sẽ đợi mình. Chia tay một thời gian với Bảo để xem lại cảm giác của bản thân và cũng để thử xem Bảo cần cô đến đâu, phương án đấy đang hình thành trong đầu cô và Lam sẽ là người bạn giúp cô có sự tỉnh táo. Cứ nghĩ đến Lam, đầu óc cô lại nhẹ đi, vẻ thư giãn thấy rõ trên gương mặt, điều mà ngay cả đến Bảo cũng không thể mang đến cho cô. Thuỳ nể Lam lắm vì cái tính thích ngao du thiên hạ của Lam, Thuỳ ghen với Lam vì Lam được đi quá nhiếu, biết quá nhiều, Lam không được ích kỷ, Lam phải chia sẻ với Thuỳ.
* * *
Tôi nằm nhớ lại hình ảnh Thuỳ cùng bạn trai tối qua và thở dài, có lẽ mọi chuyện sẽ đi theo đúng những gì mà con người ta đã sắp đặt trước, thế cũng tốt, cái thứ tình cảm mới chớm nở của tôi sẽ bị dập tắt và thế là chúng tôi trở về đúng cái trạng thái như ban đầu. Tôi xuống giường, quyết tâm loại bỏ những cái dư âm của những ngày qua nhưng tôi không thể tính hết những bất ngờ thú vị mà cuộc sống mang lại mà chính những bất ngờ này không cho phép tôi được quên.
Khi mồm tôi còn đầy bọt kem đánh răng thì tiếng mẹ gọi cứ như thúc giục ở dưới nhà, cực chẳng đã tôi ngó đầu qua lan can, tay vẫn cầm bàn chải, đầu tóc bù xù như cái tổ quạ, tôi trông xuống và bọt kem đánh răng rớt cả ra ngoài, tôi vội vàng đưa tay hứng lấy, đầu quay ngoắt vào, luống cuống và xấu hổ muốn độn thổ, không phải 2 con mắt nhìn tôi mà là 4, các bạn có hiểu không, 4 con mắt của mẹ và…của Thuỳ. Tôi ngượng chín người vì cái bộ dạng bệ rạc của mình. Khổ quá! Ai biết đâu lại có một người đến tìm mình vào lúc 9 giờ sáng như thế này chứ, đã có ai đến đột ngột để bắt được tôi trong cái hình dạng xấu xí thế này đâu, mà Thuỳ đến đây làm gì nhỉ? Tôi nhoáng nhoàng rửa cái bộ mặt đỏ nhừ vì xấu hổ của mình vẫn còn nghe loáng thoáng tiếng mẹ mình : – Đấy! Con thấy chưa, con gái gì đâu mà đểnh đoảng phát khiếp, có thằng nào nó chịu rước cho bác nhờ mà cứ thế này đứa nào nó dám tìm hiểu, chắc lại ế sưng ế xỉa lên thôi, mà hễ cứ nói là cái mặt nó cứ trơ ra mới lạ, chẳng có tí tự trọng nào cả. Tôi phì cười trước một tràng than thở của mẹ. Tự trọng ạ? Mẹ dừng có mơ nhé, con chẳng cần tự trọng cái việc ấy đâu, để mắc mưu mẹ à? Never!
Tôi rón rén bước xuống cầu thang để mẹ không nghe thấy và cũng để nghe lén xem mẹ có nói xấu gì về tôi với Thuỳ không. Im ắng quá, tôi nhướng mắt ngạc nhiên vì phòng khách chẳng có ai. Ô hay, mọi người đi đâu được nhỉ, vừa ở đây mà. Tôi liếc ngang liếc dọc các phòng mà vẫn không tìm thấy bóng dáng mẹ và Thuỳ đâu. Tôi chống nạnh gật gù, chẳng lẽ nhà có ma. Có tiếng ríu rít ngoài cửa, tôi trông ra thấy mẹ tôi đang đứng dưới giàn thiên lý còn Thuỳ nghển cổ, đưa tay với những chùm hoa thiên lý trắng phau hái và bỏ vào cái rổ mẹ để phía dưới.
Cái giàn hoa thiên lý là kết quả của sự sáng tạo của mẹ và là thành quả lao động của ba. Họ mất cả 2 ngày cuối tuần để hì hục chăng dây và làm giàn cho nó, tôi cũng có phần trong đó vì làm sao có thể đứng nhìn 2 ông bà già hý húi lao động được. Tôi cứ nghĩ ba mẹ già nên lẩm cẩm, thiên lý bán đầy chợ, mua bao nhiêu chẳng có mà mua cũng có đáng bao nhiêu. Nhưng mẹ tôi gạt đi và bảo : – Mẹ thích trồng cái giàn hoa cho mát nhà với lại để thấy được những ngày xưa của mẹ và ba mày, giờ nhà cao tầng, chung cư mọc lên ầm ầm, mẹ chẳng tìm thấy tí gì của những hoài niệm. Mẹ làm cái giàn này vừa mát lại vừa có rau sạch ăn. Thôi nhé, đừng có kêu ca nữa, mày không phụ mẹ làm thì đi chơi đi.
Tôi tuy kêu ca thế nhưng khi những nhánh thiên lý bò khắp giàn thì tôi hoàn toàn bị khuất phục, tôi đâm ra lại vui lây với cái niềm vui của mẹ. Màu xanh của những nhánh thiên lý cho tôi thấy lại cái hình ảnh tôi và lũ trẻ con năm nào còn hái trộm quả thiên lý nhà hàng xóm rồi bày ra các trò chơi đồ hàng, cho tôi thấy lại cải cảnh những đứa trẻ chúng tôi lao xuống hồ nước vùng vẫy tắm với độc một cái quần chip be bé. Ba mẹ tôi thật có lý, chúng tôi sẽ chẳng là gì nếu quên đi những gì chúng tôi đã có, người ta sống bằng hiện tại, ước muốn nhờ tương lai và thương yêu nhờ những hoài niệm quá khứ. Thuỳ đang như hiện thân cho tôi thấy lại những ngày xưa ấy, ở đó có cái con bé hàng xóm suốt ngày thò cổ trêu tôi là con bé hay tè dầm và mít ướt, giờ nó đã theo chồng vào Nam, thảng mới nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm tôi.
Tôi đăm đăm nhìn Thuỳ, không chớp mắt, nhìn như say nắng, có lẽ tôi đang say nắng thật, tôi hiểu tôi đang say Thuỳ. Chết rồi! Tôi say Thuỳ. Đúng lúc ấy, Thuỳ cũng ngước mắt nhìn vào nhà, đôi mắt chúng tôi gặp nhau, lần này nó mang một cảm xúc khác. Nó chứa đựng những tình cảm ở cung bậc khác nhau, tôi xấu hổ và Thuỳ cũng ái ngại. Tôi vội vàng chạy ra đỡ Thuỳ xuống, rổ hoa thiên lý đã đầy sâm sấp, mẹ tôi mắng yêu : – Con gái đẹp chưa, bạn đến chơi nhà mà vẫn còn chưa bình minh, may có bác sỹ Thuỳ chứ mẹ đang định hái ít hoa để trưa nấu canh cua mà mấy bông ngon thì ở cao quá, hai đứa có đi đâu thì nhớ về ăn cơm trưa, mẹ chờ.
Tôi há hốc mồm ngạc nhiên vì tôi có định đi đâu đâu, chỉ định làm tách cafe ở nhà một mình thôi mà, Thuỳ nhìn tôi đỡ lời : – Chúng cháu chỉ đi chừng hơn một giờ thôi ạ, có phải không Lam? Thuỳ không để cho tôi có cơ hội kịp trả lời, cô ấy đặt tôi vào cái thế bị động này như việc đã rồi, tôi ấp úng : – À, vâng ạ, con đi uống cafe lát về thôi. Mẹ tôi nhìn tôi và nói : – Thế không mau đi thay quần áo rồi đi đi con, định ra đường với cái áo ba lỗ ấy hả? Tôi hấp tấp quay trở vào, chẳng biết mẹ có tiếp tục ca gì nữa không.
Khi tôi và Thuỳ ra đến đường, tôi hỏi Thuỳ : – Mình đi đâu đây? – Lam muốn đi đâu thì đi. – Ô kìa, Thuỳ đặt Lam vào thế đã rồi nay phải chọn địa điểm đi chứ. – Cafe nhé, cái quán tối qua ấy. Tôi quay ngoắt lại : – Tối qua? Thuỳ nhẹ nhàng cười, nhẹ nhàng lấy hai tay xoay đầu tôi về phía trước : – Tập trung lái xe đi, tối qua, quán cafe tối qua Lam ngồi. Tôi ngỡ ngàng, thì ra Thuỳ còn biết tôi trước khi tôi nhận ra Thuỳ, tôi sung sướng, một niềm sung sướng âm ỉ, cái xe bỗng trở nên nhẹ tênh và đầu óc tôi cũng vậy, nếu có thể tôi sẽ làm được cả thơ, cái món mà tôi sợ, tôi dở như chưa bao giờ dở.
Thuỳ và tôi chọn một góc salon cạnh khung cửa kính có thể nhìn ra đường. Thuỳ thấy lạ là cũng cái quán cafe này, cũng không khí này nhưng đi với Lam không giống như đi với Bảo, không phải bởi vì Lam là con gái mà vì Lam có cái gì đó rất lôi cuốn Thuỳ. Lam cho Thuỳ có cảm giác là chính mình, bên Lam, Thuỳ cứ tự do làm những gì mình thích và được chiều theo những sở thích ấy một cách vui vẻ, vô điều kiện. Có một điều mà Thuỳ cứ dấu kín trong lòng đó là chẳng bao giờ Thuỳ nghĩ Lam là một người bạn gái như những người bạn gái thông thường khác của Thuỳ cả chỉ vì Lam rất chiều Thuỳ, Lam không giống như những đứa bạn gái thích tám chuyện với Thuỳ hay kể lể so sánh người này với người khác, rồi lại buôn chuyện sao. Lam cứ như một người khó tính cổ lỗ ấy, Thuỳ buồn cười lắm nhưng Thuỳ thích Lam.
Bên tách cafe đen sóng sánh, tôi đánh liều hỏi Thuỳ về cái việc mà tôi cho là tế nhị : – Thuỳ chuẩn bị đám cưới đến đâu rồi. Thuỳ ậm ừ : – Cũng chưa đâu vào đâu cả. – Sao thế, cũng chỉ còn độ 3 tháng nữa chứ mấy. – Thuỳ đang suy nghĩ và đang tính sẽ làm thế nào? Thuỳ nói câu này mà đôi mắt nhìn sâu vào mắt tôi đầy hàm ý. Tôi không hiểu hết ý nghĩa của ánh mắt đấy nên tôi phụ hoạ : – Kể cũng phải, hôn nhân không phải là trò đùa, nó cần phải được cân nhắc và tính toán cẩn thận để sau này không phải thốt lên “Ô! Biết thế này thì…” Thuỳ cười nắc nẻ nhìn tôi : – Lam triết lý nghe như bà già ý, cứ làm như đã trải đời nhiều vây. Tôi gân cổ phân bua : – Không đúng thế hả? Cơ quan Lam, bạn bè Lam đầy đứa kết hôn mới được vài tháng đã gọi chồng là thằng khốn nạn họ Sở.
Nói đến đấy, tôi nhún vai : – Không thể chủ quan được, Lam sẽ không bao giờ đánh mất cái tự do thế này của mình đâu nhưng Lam không khuyến khích Thuỳ đi theo con đường của Lam. Thuỳ vẫn cứ cười ngả nghiêng trước cái cách nói chuyện của tôi : – Lam cứ đợi xem, xem Lam giữ quan điểm ấy được bao lâu.
Tôi đưa tay ra hiệu thách đố Thuỳ, Thuỳ chẳng nói chẳng rằng cắn ngay vào đầu ngón tay tôi, một hành động mà tôi cho là vô thức nhưng nó đủ để tim tôi không tuân theo ý tôi. Tôi khẽ rên lên vì đau, Thuỳ vội vàng kéo đầu ngón tay ấy và thổi nhè nhẹ, cô ấy thổi như thổi chính qua con tim tôi, cái đau bay
Đến trang: