mở cửa rồi cằn nhằn. _Anh đang vui mờ. Uống chút đỉnh có sao. Với lại em không định mời anh vào nhà à!- mình say rồi. _Hứ!! Anh vào đi. Em dìu mình vào nhà. Lên phòng. Mình không nói gì cả. Ngủ luôn. Lâu lắm rồi mới được ngủ ở đây, trong căn phòng này… Chap 5 Phần 2
Không biết say xỉn thế nào mà lúc tỉnh dậy mình đổ mồ hôi kinh khủng. May mà có xài con Rômanô không thì em nó tránh xa mình luôn quá. Tỉnh dậy, em đang học bài. Nhìn em từ phía sau, lâu rồi, lâu lắm rồi đấy!! Lâu lắm mới ngắm người đẹp từ sau lưng thế này Vòng tay qua cổ em, thơm nhẹ lên tóc em. Thật dễ chịu. Mùi hương của con gái thật tuyệt. Em nó giật mình, nhưng để yên như vậy. Mình cúi xuống hôn tai rồi hôn má. Và dừng lại ở môi. Em hợp tác. Cả 2 say đắm, chìm trong lửa tình yêu. Kết thúc nụ hôn nồng cháy ấy, em ngượng ngùng. Còn mình thì Buồn… …tè bỏ sừ. Giả vờ ra rửa mặt rồi xả lũ. Vào phòng, mình nhìn chằm2 vào em. _Nói đi. Giữa em và Cường là sao?- mặt nghiêm túc vl _Không phải anh biết rồi hả?- mặt hớn hở. Dm, k phải gấu của bố thì bố hiếp rồi _E hèm… Ta muốn chính miệng nhà ngươi nói ra. Mau, nói!- ừ thì cười. _Dạ bẩm, thiếp không biết gì cả. Mong tướng công bỏ qua!- nhìn mặt muốn cắn v~ _Thôi em nói đi!- lại nghiêm túc _Thì hồi trước em với ảnh từng yêu nhau. Giờ thì hết gòy. Dlq gì cả!- em nói _Del liên quan? Nói chuyện với a mà láo hử!!- mình cù eo em nó. _ơ ai bảo là del liên quan. Là đâu liên quan gì mà!!- em cười vì nhột _Còn lý sự hả!!- mình tiếp tục. _Thôi nào để em nói tiếp. Thực ra 2 gia đình em và anh ta có giao ước cưới gả cả rồi. Nhưng tất cả chỉ vì mục đích làm ăn. Thực sự thì em có thích a í. Nhưng cũng khó chịu vì chuyện cả đời của mình lại nằm trên bàn cờ do người khác điều khiển. Ý em ở đây không nói đến ba mẹ. _Thế sao lại chia tay?- hỏi lại cho chắc. Lỡ thằng Tào con nó xạo. _Vì ba em làm cho nhà nước, quân nhân, lại là chức to, tuy có đầu tư làm ăn ngoài nhưng việc giao du với những thành phần như bác Nam thì rất mang tiếng. Vụ làm ăn này rất nguy hiểm nhưng vì đã có giao ước từ trước nên ba khó mà từ chối. Cách đây mấy tháng. Lúc mà em đang còn ngoan ngoãn chăm học í. Tự nhiên a ta nói chia tay em, rồi bỏ đi đâu không biết. Em đau lắm, rồi sau đó ba hủy giao ước. Em quá buồn và thất vọng vì hắn nên lơ là việc học, cắm đầu vào game. Rồi sau đó mới gặp anh. Hi hi!!- em nó kể mà mình không bỏ sót từ nào. _Vậy giờ em…còn yêu Tào..à không Cường không??- mình xuýt nữa nhầm tên thằng cha nó._A hâm hả. Yêu hắn rồi em ngồi đây mà nc với a sao. Lại còn … Hôn a nữa!!-mặt đỏ xinh ứ chịu được. _ờ. Vậy thì tốt. A mà gặp em còn qua lại với hắn thì a bỏ đi du học luôn á!!- cười cái coi *hô hô* _á. Chọc em hả!- sau câu nói đó là màn nhéo eo cổ điển mà hầu như đứa con gái nào cũng biết và làm tốt. _Thôi2! Anh sai rồi. Tha cho anh.!- mình hét toáng lên _Hứ. Cho chừa cái tật! _Thôi mà! Nói không ổn, mình kéo em lại rồi hun cái *chụt*, bõ ghét. Lì đòn hả. Hun cho sướng hơn không. Em nó vùng vằng ra rồi ngại quá chạy xuống nhà. Mình thì cười hả hê. Coi như mọi khúc mắc đã được giải quyết rồi nhé. Hề2. Giờ thì xem2 trong 2 tháng qua con bé nó học hành như nào nào. Mình lấy sách vở em ra xem. Ghi chép khá cẩn thận…nhưng toàn bài lâu rồi. Phải rồi, 2 tháng đi du lịch cơ mà. Có học hành gì đâu. 1 lát thì em đi lên phòng, tay cầm ly nước cam dí vô mặt mình. Mát lạnh. _Uống đi. Tốt cho sức khoẻ. Mà hôm trước anh có sao không? _Nhắc mới nhớ. Giỗi luôn!- ờ. Tự nhiên giờ mới hỏi. Từ lúc thấy ta bị đánh không hỏi rồi còn. _Sao zạ, sao giỗi em?- em nó nũng _Sao cả hôm qua, cả hôm trước, cả lúc gặp anh bị hành, em không hỏi đi. Chờ đến giờ mới hỏi. _Chời ơi. Con zai gì mà hay giận zạ. Tại hôm đó em mắc nc với người ta! _ờ. Còn người này chết mặc kệ! _Tui hổng nc với ngta thì người này chết thật í chứ _Vâng. Tôi biết ơn lắm!!- quay đi ^^ _Xồi ôi, giận gì nữa. Em mời chàng đi ăn kem nhá!- cầu xin ta hả. Không nhé. _Không. Trời rét thun cả trym như này mà ăn kem. Rõ dở hơi. _Nắng ấm mà. đi2! _Không nhé. !! _Vậy đi chơi Game ha!! _A game hả…! _Game đấy. đi nha!! _Không!! _đồ điên. Giờ sao!! _đi ngủ. 2 vc mình ôm nhau ngủ nha!!- đen tối cmnr _Khônggg!! _đii mà!! _Khônggg!! Hai đứa tranh cãi nhau như 2 đứa trẻ. Chả ai chịu nhường ai. Cuối cùng. Em lấy Lap mẹ, mình chơi máy bàn, lập team đi. đến tối thì mình về nhà..Chap 6: Những ngày bình yên
Anh em thấy cái Tít của Chap 6 chắc nghĩ trong phần này mình bình yên hạnh phúc lắm phải không? Các thím nghĩ đúng rồi đấy. Hê hê!! Bây giờ mình vẫn còn rảnh, vì ra tết mới đi ôn được, có nghĩa là đến lúc đó mình sẽ phải xa em. Mình còn thời gian là gần 1 tháng nữa. Trong 1 tháng này mình phải để lại cho em thật nhiều kỷ niệm chứ nhỉ. Buồn thật đấy nhưng trước mắt cứ vui đi đã. Và để thật vui, để luôn được hạnh phúc, luôn bên em thì mình sẽ phải tiếp tục làm gia sư cho em. Chiều nào cũng thế, cứ 1h là có mặt ở nhà em nó. Học bài xong thì lại tâm sự yêu đương, rồi lúc thì đi cafe, lúc thì đi shopping, ăn uống. Khỏi phải nói, em rất hạnh phúc và mình cũng như thế. _Em tặng anh này. Trời lạnh lắm, nhớ phải luôn quàng khăn của em nha! _Thôi em. Phải cất cho mới chứ. Quàng mãi nó cũ đi thì sao!! _Xí. Thế không quàng cất cho mới để làm chi? _Ngắm. Hi! _Ẹc. Tùy a! Hai đứa cứ thế. Luôn luôn tranh cãi vấn đề này, bàn luận vấn đề nọ, cố tạo ra những kỷ niệm đẹp cho nhau. _Khi nào thì anh đi ôn?- em hỏi. Mặt buồn hiu. Mình ôm em vào lòng. Trời buổi tối khá lạnh, gió rít từng cơn, người đi đường giờ này chỉ lác đác. Có 2 đứa hâm2 khùng2 ngồi ăn kem ở 1 tảng đá gần đường. *đường nông thôn thôi*. _Ra tết em à!!- mình cũng buồn không kém gì em. _Ai chẳng biết. Cụ thể là khi nào cơ? _Cũng chưa biết. Còn tùy thằng Hoàng vào lúc nào. Anh vào ở chung với nó. _Vậy anh có thường xuyên ra với em được không?- mặt như sắp khóc _Ngốc. Anh sẽ gắng ra thường xuyên! _A ngốc thì có. Em nói vậy thôi. Chứ Đà Nẵng cách đây cũng xa, còn việc học nữa, anh ra thường xuyên sao được! _Vậy thôi anh ở nhà ôn nhé! _Lại lên cơn. A ở nhà ôn sao thi nổi! _Oánh chết giờ. Bảo ai lên cơn. Không đi ôn trung tâm a vẫn có thể tự học mà!! _Nhưng đi ôn tốt hơn. đừng vì em mà lỡ thêm 1 năm của a! _ừ. A sẽ nhớ em nhiều lắm đó!- mình siết em vào lòng. _Em cũng nhớ anh lắm đó!- em đã khóc, giọt nước mắt của sự chia ly. Rồi tương lai 2 đứa sẽ ra sao. Rồi mình cũng sẽ phải đi học xa, còn em, cũng phải 2 năm nữa mới học xong ở đây. Liệu có ai chắc chắn rằng đến lúc đó 1 trong 2 người không thay đổi. Hoặc là còn yêu nhau đi nữa, liệu em có học cùng nơi gần mình và liệu rằng gia đình em có bắt em đi du học. Liệu rằng sóng gió có để yên cho chúng tôi. Biết rằng tình yêu tuổi trẻ là bồng bột, là không có tương lai. Nhưng đã trót yêu rồi ta biết làm sao. Không nhẽ giờ ta gửi tặng ba mẹ em đứa cháu để bồng bế rồi cưới em về chắc. Như vậy liệu có được? Chắc chắn không được. Vì bản thân mình đây còn chưa tự nuôi sống bản thân mình được huống hồ là 1 gia đình. Thứ 2, em cũng không muốn thế, vì tình yêu của 2 đứa rất đẹp và trong sáng. Có hàng ngàn hàng vạn lý do để mình không thể làm chuyện đó. Chỉ biết phó thác cho ông trời. Ổng thương mình thì để mình được sống mãi bên em, còn ổng không thương, nói quá là ổng ghét mình thì kiểu gì 2 đứa cũng chả gặp lại nhau…ôi cuộc đời. Nãy giờ lan man quá. Trở lại những tháng ngày bình yên. Chồng sáng chở vợ đi học, trưa đón về. Mặc dù cô vợ nằng nặc đòi tự đi vì không muốn chồng vất vả nhưng anh chồng vẫn mặc kệ. Cứ đưa đón, khiến bao cô bạn trong trường ghen tỵ đến phát khóc. _Chà a Nam chiều vợ dữ hem? _Tối có thưởng gì không mà ngày nào cũng chăm vậy anh? _Chắc gia đình mẫu hệ hả a? _đẹp trai mà dại gái vậy a. Yêu em đi, em về em nuôi a luôn. Không cần vất vả vậy đâu.. Bla bla.. Nghe mấy con tiểu thư này nói mà phát bực. Tao chở vợ tao đi học có gì là sai. GATO thì kệ bố tụi mày. _Thôi a. Mai để em tự đi!- em nói với mình. Chắc ngại bọn trẩu tre kia. _Cứ kệ a. A thích được làm thế này khi còn được ở đây. Em kệ bọn đó đi! _Vấn đề không phải bọn đó. Em kqt, nhưng em lo cho a, như vậy vất vả cho a quá!- em nói rồi lau mồ hôi trên trán cho mình. Cảm động quá. _Không sao em. A muốn thế. Em kệ a đi. Hay a phiền em hả! _Không phải thế…nhưng mà.. _Cứ vậy đi. Không nói nhiều. Giờ a đưa em về nhà ha!! _Không. A chở em qua chỗ này đã! _ừm!!- mình chở em đi theo sự chỉ dẫn Cả hai dừng lại trước cổng tiệm vàng Ngọc Phương. _Làm gì ở đây em. Mua vàng à? _Vào thì biết, à mà thôi. A chờ em ở đây i!- nói rồi em lon ton chạy vào. Làm gì ở trỏng 1 hồi thì em đi ra. Không nói năng gì tót lên xe bảo mình đi. Mình cũng chả hỏi gì. Nhằm thẳng đồn địch, ý lộn nhà em mà tiến. Về đến cổng nhà em. Mình định chào em rồi về nhưng em gọi lại. _A nhắm mắt lại i! _Hâm. Nhắm làm gì? _Thì cứ nhắm đi. Em có hiếp a đâu!! Mình nhắm mắt lại. Có cảm giác vướng2 ở cổ, không nhẽ em định giết mình rồi tự sát sao. Đời mình đến đây là kết thúc sao. Em ơi sao em nghĩ quẩn vậy. Có gì từ2 nói.. _Rồi mở mắt ra i, làm gì mồ hôi chảy ghê thế?? _Ủa xong rồi hả.!!- Hết hoảng phần nào. Xem nào, thì ra em nó đeo vào cổ mình 1 sợi dây chuyền bạc, có gắn chiếc nhẫn bạc luôn. _ Đẹp ha. Lúc nãy em mua hả!!- nhìn thấy em cũng đeo 1 cái. _A nhìn mặt trong chiếc nhẫn đi! Mình lật xem, quả nhiên có chữ “NGỌC YẾN MÃI YÊU” _E..m?? _Em đã đặt được 2 hôm rồi, a nhớ phải luôn đeo nó nhé!! _Ukm. A hứa!- mình ôm em vào lòng. Hạnh phúc thật. Em đưa mình xem cái nhẫn của em. Có chữ “XUN HÂM MÃI YÊU” _E ăn gian nha. Sao lại khắc là Xun hâm!! _Gì nữa. Vậy mới dễ thương. Hì!!- em cười , mình yêu con gái khi cười.. _Sao không khắc nhẫn a là Yến đao mãi yêu i?? _A dám bảo emđao hả. đánh chết giờ!! _Sự thật Phũ quá em à. Chấp nhận đi em. Há há!! _Chết với em!! Mình chạy , em đuổi. Có thứ tình yêu gọi là hạnh phúc. Và hạnh phúc chỉ đơn giản là sự quan tâm, thấu hiểu lẫn nhau…
Đến trang: