Mấy phút sau, như thấy lương tâm cắn rứt khi để 1 tên bệnh nhân tâm thần ở ngoài, nó mở cửa ra, y như rằng hắn vẫn đứng đấy.
Nó dựa lưng vào cánhcửa:
- Không về thật à?
- Không! – hắn cương quyết.
- Vậy cậu muốn gì?
- Nhắc lại cái câu đó đi.
- Đã nói tôi quên rồi mà.
- Vậy thì tôi sẽ đứng đây hoài.
- Gru…Sao cậu lì vậy hả?
Hắn không nói gì, hất mặt về chỗ khác.
- Tôi bắt taxi cho cậu về nhé! – nó nói ngọt.
- Không!
- Nè, đứng đây lỡ may bị cảm thì sao hả?
- Cậu đang lo cho tôi đấy à? – hắn quay lại nhìn nó, mặt sáng rỡ như nhìn thấy mấy triệu đô la trước mặt.
- Ai…ai lo chứ? – nó bối rối – chỉ là tôi không muốn trước nhà tôi có xác chết vì bị cảm thôi.
- Cậu trù cho tôi chết đấy à?
- Ừ đấy!
Nói rồi nó quay người định tiến thẳng vào trong và định bỏ lại tên bệnh nhân này 1 lần nữa thì hắn chợt nắm tay nó giật lại, nhìn thẳng vào mắt nó:
- Tụi mình…quen nhau đi!
- Hả? – nó tưởng như mình nghe lầm.
- Mình quen nhau đi!
Nó vẫn chớp chớp mắt nhìn hắn, hắn nhìn lại nó, hình như bắt đầu cáu:
- Không hiểu gì sao hả?Hay đang giả bộ đấy?
Thình thịch…thình thịch…thình thịch…
Nó vùng tay ra khỏi hắn, qauy mặt vào trong:
- Cậu về đi.
- Không thích.
Nhi cũng bắt đầu phát bực rồi đây, nó quay phắt người lại, đứng trực diện với hắn, cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, dõng dạc:
- Ừ đấy, tôi nói thích cậu đấy, được chưa?
- Thật…chứ? – hắn vẫn chưa tin vào tai mình lắm.
- Tôi nói không thì cậu tin không?
Hắn mừng rỡ ôm chầm lấy nó:
- Tôi cũng thích cậu nhiều lắm!
Đây không phải là lần đầu nó nghe câu này nhưng tự nhiên nó cũng thấy lòng mình vui vui, cảm giác mà bao lâu này mình chưa từng được cảm nhận…tình yêu…
- 2 anh chị đang làm cái gì đấy?
Đang trong khoảnh khắc cao trào tình thương mến thương giữa 2 người thì tự nhiên 1 giọng nói cất lên, quen lắm, đương nhiên, của bé Hy nhà ta mà.
2 người cùng đưa 4 con mắt nhìn Hy 3 giây rồi nhìn lại hoàn cảnh của mình, ngay lập tức Nhi đẩy hắn ra.
Chậc chậc…2 cái đứa này, đứng ôm nhau mà lại đứng giữa cửa mới ghê chứ, sao không ra ngoài, đóng cửa lại rồi ôm nhau thoải mái ( vì tg k cho phép)
- Cậu..về được chưa? – Nhi không nhìn hắn, có vẻ nó đang rất lúng túng.
- Ừm…cậu ngủ ngon nha, cả em nữa! – hắn nháy mắt với cả chị lẫn em, rồi quqy đầu đi về bệnh viện, lòng lâng lâng khó tả.
- Chị với anh Minh…là sao thế? – Hy nhìn chị mình đóng cửa, gặm trái táo, hỏi.
- Sao là sao?
- Nhìn 2 người đáng nghi lắm nha.
- Có gì đâu chứ… – nó đi vào phòng.
- 2 người hồi nãy chẳng phải có hành động đáng nghi lắm sao?
- Hỏi nữa là tao cho mày ăn đấm đấy! – Nhi giơ nắm đấm lên hù con em mình rồi đóng cửa phòng lại.
Đêm đó, nó không ngủ được, vì vui quá chăng, cảm giác thích 1 người thích thật! ( ước gì tg cũng đc 1 thằng như vậy nhỉ? mơ màng mơ màng)
Sáng hôm sau, nó đưa bộ mặt cười đến mang tai đến trường.
- Nó hôm nay sao thế? – tại căn tin, nguyên đám cứ thắc mắc về cái thái độ kì lạ của nó.
- Ai biết!
- Chắc uống lộn thuốc rồi.
- Đi hỏi con Hy coi hôm qua con bé cho nó ăn gì?
- Muốn biết không? – 1 giọng nói từ đằng sau phát ra làm nguyên đám phải quay ra nhìn.
- Minh? Đang ở trong bệnh viện mà, sao lại ở đây? – Nhi hỏi.
- Nhớ cậu nên tới!
Nổi da gà là trạng thái của tất cả, Nhi cũng không ngoại lệ.
- Mọi người nghe đây! – hắn bỗng nhiên nói lớn lên khiến các học sinh đang hiện diện trong canteen phỉa ngoái lại – tôi và con nhỏ này – chỉ Nhi – chính thức quen nhau từ giây phút này, mọi người nhớ cho kĩ nhé!
- HẢ? – rớt tròng đen, mỏ há hốc làm rơi hết cả thức ăn trong miệng, lỗ tai lùng bùng, là tình trạng của Nhi, Linh, Hoa, Khanh, Phong, Quân và Tài, còn mấy đứa kia thì không nói, quen với mấy vụ Nhi hết thằng này với thằng khác rồi mà.
- Nói dối! – khóe mắt Khanh rưng rưng, thốt lên nghẹn ngào.
- Thật mà. – Minh vẫn chưa biết được tình cảm của Khanh đối với mình nên vẫn vô tư.
- Em…không tin đâu! – Khanh đứng phắt dậy, nhìn Nhi 1 cái rồi bỏ đi về dãy lớp học của mình.
- NÓ sao vậy? – Minh ngu ngơ hỏi đám bạn.
- Chỉ có đồ ngốc như mày mới không biết thôi! – Quân nói.
- MÀ…2 người – Linh chỉ qua chỉ lại giữa Minh và Nhi – thật à?
- Ừm.
- Hả? Không tin được, chuyện này là sao chứ?
Minh cười đắc chí:
- Haha hôm qua Nhi mới tỏ tình với tôi đó.
- Hả? NHI? – ngay tức khắc, tất cả các con mắt đổ dồn vào nó, nó chẳng biết nói gì, cười cười, không lẹ lại chối là không phải.
- Ôi trời ạ! Nhìn 2 người là biết rồi! – Hoa thở dài – còn đeo cặp khuyên tai giống nhau nữa mà.
- Huh? – Hoa nhắc thì mõi người mới đưa con mắt lên nhìn, chậc…đeo lâu rồi, sao giờ mới thấy.
- Chúc mừng nhé! – Phong cười nhẹ nói.
Quân qauy sang Phong:
- sao lại chúc mừng,à nhắc mới nhớ, chẳng phải cậu với Nhi đang quen nhau sao?
- Quen gải bộ thôi!
- sao lại thế?
- Để thử mức độ ghen của ai kia đó mà.
- Rảnh nhỉ? – Minh đánh vào đầu Phong.
- Đương nhiên, rảnh mới làm vậy mà…thôi mọi người cứ tâm sự đi hen, đi đây!
Phong đứng dậy bỏ đi 1 nước mà không rõ là đi đâu, ngay sau khi vừa đứng dậy rời khỏi cái bàn đó, nụ cười của hắn đã tắt ngấm ” Sao lại thấy khó chịu vậy nhỉ?”
Chiều…
Tài đã hứa là sẽ cùng nó đi xin việc nhưng từ lcu1 ra chơi tới giờ lại chẳng thấy mặt mủi hắn đâu, trong nhà cũng không có, tên Minh thì bị bác sĩ bắt về nên Nhi đành đi xin việc 1 mình.
- Tên Tài đó…để ta gặp mi coi, ta sẽ giết mi! – nó nắm 2 tay thành quả đấm, có vẻ như nó nhớ được lời hứa của hắn với nó mà lại quên 1 câu quan trọng mà hắn đã nói với nó rồi, vô tâm thật!
Nó đi vào tiệm bánh lớn ngay chỗ có dán giấy tuyển nhân viên.
Nó bước vào, nói nói và nói, câu cuối cùng đó là:
- Xin lỗi em, ở đây không nhận học sinh cấp 3!
Câu này sao mà nó nghe quen quá đi, nó bị dính câu này mấy lần rồi nhỉ?
Nó thất thiểu bước dọc theo từng dãy trưng bày bánh để ra ngoài chợt…
- Nhi?
Nó quay người lại:
- Ơ…cô…?
LÀ mẹ của Minh đang ở trước mặt nó.
- À…ta đi mua bánh cho thằng Minh. Cháu cũng mua bánh à? – bà hỏi.
- Không ạ, cháu…đi xin việc.
- Hả?
SAu 1 lúc nói chuyện, bà VÂn gật gù cái đầu, khẽ cười:
- Ta sẽ giúp cháu xin việc.
- Dạ? – nó ngạc nhiên.
- Ta có 1 chỗ quen cần tuyển nhân viên, ta sẽ giới thiệu cháu với quán đó.
- Thật…không ạ?
Bà Vân gật đầu.
- Cảm ơn cô ạ, cô thật tốt quá! – nó vui mừng cảm ơn ríu rít.
- Ừm…có gì ta sẽ gọi lại cho cháu, bây giờ ta phải đi đây.
- Dạ! – nó vui tới mức cười không ngớt, nó cứ nghĩ rằng từ hôm qua tới giờ nó thật là may mắn.
BÀ Vân đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Cánh cửa tiệm bánh đóng lại, bà VÂn lên 1 chiếc ô tô đã được dựng sẵn tại đó.
Ngồi sau hàng ghế cho tài xế chở mình, bà nghĩ lại về Nhi, bà cười nhẹ “Đừng nghĩ ta là người tốt…cô bé à, đây là ân huệ cuối cùng ta dành cho nhà cháu đấy, ngoại cháu chết nên ta sẽ không gửi tiền tới cho nhà cháu nữa, ráng mà làm việc nhé, chỉ vì ta thấy có lỗi với gia đình cháu khi sai người đó tông chiếc xe tải vào xe của ba mẹ cháu thôi…”
***
1 tháng sau…
Vừa trải qua kì thi HKI, hôm nay đã có kết quả.
- Nè! Coi đi! – Tài chìa phiếu điểm của Nhi ra trước mặt nó.
Nhi, Hoa và Linh hết sức sửng sốt khi nhìn vào tờ giấy đó:
- 2..24/40? Woa tăng được 15 hạng!
Nhi vui mừng nhảy tưng tưng lên và ôm chầm lấy Tài ngay trước mặt bàn dân thiên hạ:
- Vui quá, lần đầu tiên tôi được trên hạng 30 đó!
Ôi! Công sức rèn luyện và chăm chỉ của nó trong suốt mỗi tối đi làm thêm về được tụi bạn kèm cặp cuối cùng cũng có hiệu quả. Hạng 24 đối với 1 người lười biếng như nó thì cũng đã là chiến công lớn rồi.
- Tôi đếm từ 1 đến 3 hai người mà không bỏ nhau ra là ăn đấm cả 2 đấy! – 1 giọng nói sắc lạnh cắt ngang bầu không khí sung sướng lần đầu tiên mới có trong đời này.
- 1…
Nhi quay sang con người bắt đầu học đếm, giật mình và đẩy Tài ra, cười tươi như hoa mới nở:
- Minh à? CẬu tới từ khi nào thế?
- Hay quá nhỉ? Có bạn trai rồi mà còn đi ôm thằng khác à? – Minh gằn từng chữ nhìn nó rồi quắc con mắt hình quả bom sắp châm ngòi – 1 con dao sắp nhuốm máu qua Tài.
- Cô ấy ôm trước mà! – nhận thấy có điều không may sắp sửa xảy ra, Tài biện minh trước cho chắc ăn.
Minh lại đem con mắt như muốn ăn tươi nuốt sống qua Nhi, nó cười:
- TẠi vui quá mà, cậu coi nè, tôi lên được 15 hạng luôn đó.
- Nhưng có cần phải ôm thằng đó không? Tôi cấm cậu từ nay không được ôm thằng nào khác ngoài tôi, biết chưa? – hắn quạu, cơn ghen lại nổi lên đây mà.
- Biết rồi, cằn nhằn hoài.
~OoO~
Trong 1 tháng qua, 2 đứa nó đã rất vui vẻ bên nhau, đôi khi cãi nhau vì 1 vài lí do hết sức nhảm nhí dẫn đến giận nhau tới 1 tuần, cả 2 đều bướng như nhau nên có ai chịu nhường ai đâu.
Khanh bây giờ không còn hay đi với đám anh chị này nữa mà thường xuyên đi với bọn bạn của nó, level ghét Nhi cúa nó ngày càng tăng cao khi thấy Nhi và Minh lúc nào cũng dính chặt với nhau.
Phong sau nhiều đêm tự kỉ cuối cùng cũng có được 1 kết luận: hắn thích Nhi. Haiz, bây giờ thích thì làm được gì chứ, Nhi có Minh rồi.
Quân và Linh thì vẫn bình thường, chỉ có điều nhỏ Linh này có cái tật mê trai ( y chang tg ) đụng thằng nào mà đẹp đẹp 1 cái là lơ luôn anh Quân nhà ta khiến chàng tức xì khói và muốn đi dần cho mấy tên lọt vào tầm ngắm của Linh 1 trận tơi bời.
Hoa và HẢi thì cũng đã có mối quan hệ tốt hơn nhiều, nói chung là trên mức anh em 1 con số, trong Hải hình ảnh Nhi có vẻ đang được lấp đầy 1 cách từ từ bởi 1 người con gái khác.
Còn nữa, tin shock đây, trong mấy ngày gần đây, Hy đã nhận ra là mình thích anh chàng hàng xóm, Tài đấy, nhưng hắn vẫn chưa biết được tình cảm của nó, vẫn ôm mối tình đơn phương với 1 người…
Minh khoác vai Nhi:
- Chiều nay đi chơi nha?
- Không được, chiều nay tôi bận đi làm rồi, từ trước tới giờ hình như tôi nói câu này nhiều lắm rồi thì phải. – Nhi vẫn thản nhiên ngồi ăn bánh mì, không hề nhìn hắn.
- Ngày nào cũng làm với làm, cậu nghĩ coi từ khi quen nhau tới giờ tụi mình hẹn hò lần nào chưa, rủ cậu 1 cái là ‘ hôm nay tôi bận đi làm rồi’, ngày nào cũng vậy, cậu có nghĩ là tụi tụi mình chưa gặp nhau ở đâu ngoài trong trường không? – hắn bỏ tay ra khỏi vai nó, nhìn nó bực bội.
- Không đi làm thì lấy gì mà ăn chứ? – nóp quạu lại.
- Nhưng cũng phải bớt chút thời gian chứ?
- Bớt cái gì mà bớt, cậu có biết 1 tháng tiền học của con Hy còn gấp đôi gấp 3 tôi không hả?
- Vậy để tôi trả cho, ai bắt cậu đi làm đâu?
- Phải rồi, nhà giàu như cậu thì sao biết được tôi ra sao chứ?
- Lại nữa rồi! – Quân thở dài chán nản.
- 1 ngày tụi này không cãi nhau ăn cơm không ngon hả trời? – Linh chẹp miệng.
- MÀ cũng đúng…con Hy nó học nhiều lắm, bỡi vậy con Nhi phải đi làm nhiều. – Hoa lắc đầu.
- Với lại 2 đứa nó hình như chưa hẹn hò nhau lần nào thì phải, ai biểu Nhi đi làm nhiều quá làm chi? – TÀi ngán ngẩm.
Chỉ có Phong là ngồi yên, đôi mắt buồn thẳm chứa 1 tham vọng nhìn về phía Nhi ” Mình muốn có cô ấy…đến phát điên lên được…”
Tan học, Phong ghé chỗ ông Huy để lấy 1 số tài liệu vế cho ba hắn, nhưng ông lại để ở nhà nên nói hắn về bảo bà VÂn lấy cho.
Trên đường về biệt thự nhà họ Trần, Phong tình cờ thấy bà Vân đang ngồi trên tầng 2 của 1 quán coffee bên cạnh đó, đối diện lầ 1 người đàn ông, hắn tấp vào đó.
- Sao ông lại về đây làm gì nữa hả? – dáng vẻ quí phái cảu bà Vân lộ rõ vẻ cau có.
- Tôi cần tiền. – người đàn ông đó nói, đan 2 tay vào nhau.
- Cái gì? – bà Vân gắt lên, nhìn xung quanh xem có ai để ý không rồi nhỏ giọng lại – chẳng phải chúng ta đã sòng phẳng rồi sao?
- Nếu cô không đưa cho tôi, tôi sẽ nói…vụ tai nạn 16 năm trước làm chết 2 vợ chồng nhà kia là do cô chủ mưu…
“Ông ta…nói