3h chiều ngày hôm sau…
Nhi khẽ bước xuống khỏi chiếc giường yêu quí.
Nó đi tới mở cái tủ quần áo của nó ra, lôi từ trong góc đáy tủ 1 cái bao màu đen, từ từ mở ra: 1 cái áo khoác đen có nón, 1 chiêc quần ống rộng màu đen & 1 đôi giày đen nốt.
- 2 năm rồi mới gặp lại mày nhỉ?
Rồi nó bỏ cái bọc đấy vào ba lô, đi ra khỏi nhà…
***
Tại nhà kho cạnh bãi đất trống – địa điểm 2 năm trước đây Bạch Dương và Đông Hòa đã từng đấu với nhau.
Vẫn là những hình ảnh quen thuộc.
Những tên đầu gấu bên đấy mặt nhăn nhở y như khỉ.
Tên cầm đầu của bên đấy cười thách thức khinh bỉ.
Bạch Dương không buồn cười khỉnh lại chúng.
Thủ lĩnh bí ẩn đứng đầu với khuôn mặt lạnh băng (haha ko có thấy mặt nên nói đại).
Minh đứng phía dưới thủ lĩnh, Tài & Quân đứng 2 bên.
Tạo dựng nên 1 đội hình rất ư vững chắc.
Cả 2 bên tính tổng cộng cả thảy hơn 50 tên.
2 bên chỉ gậy và gậy. ( truyện này ko chơi dao kiếm giống mý truyện khác ạ)
Sát khí nồng nặc.
Bắt đầu.
Những âm thanh cực vui tai
Binh
Bốp
Bốp
Binh
Hự…
10′ đầu trôi qua, 11 em lăn ra “ngủ” dưới cái nên dơ bẩn bởi từ lâu đã không còn ai tới.
Trong đó có 4 em quận bên & 7 em…Bạch Dương.
Thủ lĩnh bên đấy nhếch mép cười:
- Ha, tưởng Bạch Dương lợi hại cỡ nào, hóa ra cũng chỉ có thế, nhìn cái tướng của thủ lĩnh bí ẩn nổi danh bao lâu mà như củ chuối đấy thì…
Chưa dứt câu, 1 cú đấm ngang tàng của thủ lĩnh bí ẩn dành tặng cho kẻ lắm mồm.
Hắn bất ngờ lấy tay lên quệt máu trên miệng, lại nở 1 nụ cười khó ưa:
- Cũng không tồi!
Ai làm việc nấy, mạnh ai nấy đánh, đánh như chưa bao giờ được đánh, lần lượt từng em từng em chìm vào 1 bài hát hay
Bé ơi ngủ đi
Đêm đã khuya rồi
Để những giấc mơ đẹp sẽ luôn bên em
Bé ơi ngủ ngoan
Trong tiếng ru hời
Vầng trăng đợi em cùng bay vào giấc mơ…
Thoáng chốc nên Bạch Dương chỉ còn lại 4 tên ( ai cũng biết gòy ha)
Còn bên quận bên còn tới hơn chục tên.
Điều này càng khiến cho thủ lĩnh của bên kia càng khinh thường Bạch Dương. Chúng nghĩ BD chỉ là 1 lũ tép riu coi trời bằng vung, coi thúng bằng niu, coi rìu bằng muỗng.
- NÀy, bên đấy có ổn không đấy?
Tên mặt già dê đê tiện của quận bên tiến sát lại gần thủ lĩnh BD, cúi khuôn mặt rổ không của hắn xuống nhằm muốn thấy rõ khuôn mặt đang che khuất dưới bộ dạng đen thui từ đầu tới chân kia.
Không ngần ngại, không cho hắn nhìn khuôn mặt trời phú của mình, thủ lĩnh bí ẩn cho hắn 1 cú lên gối vào bụng, nhân lúc hắn đang ôm bụng thì miễn phí thêm 1 cái cùi trỏ ngay cái lưng không mấy bằng phẳng. Tưởng ngã nhưng không, bọn này trâu bò lắm, hắn siết chặt lấy cánh tay của thủ lĩnh BD nhưng không may hắn lại bị thủ lĩnh xoay ngược cánh tay cảu hắn lại, rất mạnh. LẦn này thì hắn ngã xuống thật, cầm cánh tay mà rên la.
Nhưng vẫn chưa xong, thủ lĩnh còn tặng thêm cho hắn 1 cây gậy bóng chày muôn thuở đã theo mình mấy năm nay.
3 tên còn lại xử đẹp luôn mấy tên kẻ thù bằng cách Minh đánh qua 1 lượt cho chúng lăn ra, Tài vung gậy đánh mạnh lượt 2 khiến chúng không í ới thêm 1 lời, Quân hạ màn bằng lượt thứ 3 khiến chúng không tài nào ngoi lên được, diệt tận gốc mấy tên đàn em của thủ lĩnh bên đấy, giờ chỉ còn lại mình hắn.
Hắn nhìn qua nhìn lại thấy chẳng còn tên nào trụ cùng mình, Minh khẽ nhếch môi cười mỉa mai:
- Nãy giờ chúng tôi chỉ thử thôi mà, không ngờ mấy người lại tự đắc như thế nhỉ?
Chợt 1 tên cầm gậy gượng dậy, là tên cảu bên kia, từ phía sau lưng chẳng ai để ý và…
Bốp…
Cây gậy hắn vừa cầm gãy làm 2 khi vừa chạm vào da thịt cảu thủ lĩnh bí ẩn.
Thủ lĩnh vẫn đứng yên.
Tất cả quay lại nhìn.
Tên thủ lĩnh bên đấy cười gian xảo.
Tài quăng cây gậy xuống sàn:
- Đường đường là 1 thủ lĩnh mà chơi đánh lén à? Nhục nhỉ?
Lại im lặng nhìn xem thủ lĩnh bí ẩn sẽ phản ứng ra sao.
Thủ lĩnh lạnh lùng quay mặt lại nhìn tên vừa đánh lén mình, hắn giật mình, buông thõng nửa cây gậy còn lại trên tay.
Thông thường những người bị phan cho 1 gậy như thế thì chắc là đã không còn đứng vững như thế này đâu nhỉ?
Thủ lĩnh tiến sát lại gần hắn, hắn lùi lại.
Thủ lĩnh tiến sát lại gần hắn, hắn lùi lại.
Gần hơn nữa, hắn đang đứng nép sát vào tường.
Thủ lĩnh túm lấy cổ áo hắn nhưng bị tên đại ca bên kia, kéo ngược lại, chẳng chần chừ, thủ lĩnh tặng ngay cho hắn 1 cú đá ngay ngực.
Tiếp tục với công việc, thủ lĩnh xoay người giáng cho tên vừa đánh lén mình 1 bàn chân lên mặt, in cả dấu giày. Hắn “bay” tới đống gỗ mục, gãy nát.
Tên đại ca còn lại bỏ chạy mất dép, đúng là nhục mặt dân đánh đấm, không hiểu sao lại có thể thở thành thủ lĩnh của quận bên đấy được nữa, phải chăng mấy trường bên quận đấy quá yếu.
Giờ thì thực sự mới biết ai là tép riu.
Tưởng mọi việc đã xong nhưng không, thủ lĩnh bí ẩn đi lại phía thằng HÙng đang la liệt dưới đất, túm cổ áo hắn xách lên và 1 cú đấm không thương tiếc cho khuôn mặt chẳng đẹp đẽ gì của hắn, thêm 1 cú nữa ở mặt bên kia, 1 cú nữa và cuối cùng là 1 cái đá vào vùng eo.
Không ai hiểu tại sao thủ lĩnh lại làm như thế, chỉ đứng yên nhìn.
Thủ lĩnh vươn vai đi thẳng ra phái cửa vì nhiệm vụ đã hoàn thành và bây giờ chàng ta cũng đã trở thành thủ lĩnh của quận bên đấy luôn.
Minh gọi lại:
- Này! Tên kia!
Thủ lĩnh khựng lại.
- đấu với tôi 1 trận đi.
Minh nói tiếp.
Thủ lĩnh im lặng rồi đi tiếp, Minh bực bội:
- Có nghe tôi nói gì không hả?
Thản nhiên đi như chưa từng nghe, thủ lĩnh còn giơ ngón tay giữa lên cho Minh tức nữa.
Và ngoài Tài không có 1 ai để ý là trên ngón tay giữa đấy có 1 miếng băng keo cá nhân.
Khi bóng thủ lĩnh khuất hẳn, 3 tên mới đi ra khỏi căn nhà kho để lại là mấy tên cứ thế mà “ngủ” ngon lành.
Trên con hẻm đi về nhà, Minh vẫn còn ấm ức vì thủ lĩnh bí ẩn coi rẻ mình, chợt hắn lấy lại bình tĩnh, ngạc nhiên:
- Ơ…Đây là con hẻm tới khu chung cư nhà Nhi mà.
- Mày biết nhà Nhi à? – Tài thắc mắc.
- Ờ!
- Sao mày biết?
- Thì biết là biết thôi.
Quân chen vào:
- Không lẽ mày ở cùng chung cư với con nhỏ đó?
- Còn là hàng xóm ở nhà đối diện nhau nữa kìa! – Tài thờ ơ đáp.
- Gì? – 2 tên ngạc nhiên.
- Làm gì mà mắt trợn lên ghê thế?
Khi Tài đang loay hoay với chùm chìa khóa mở cửa, Minh quay sang nhà đối diện, bấm chuông, Hy bước ra:
- Có gì không ạ?
- Nhi có nhà không em? – Minh khẽ hỏi khiến con bé tim đập hơi nhanh(thông cảm, con bé hơi bị mê trai đẹp)
- à..chị Nhi ra ngoài chưa về.
- Vậy…xíu nữa Nhi về bảo qua đây nhé! Cảm ơn em.
Nhi cho cái thân bụi bặm vào phòng tắm, cái lưng nó nhức nhối, dòng nước lạnh làm nó cảm thấy dễ chịu hơn.
- Chị Nhi! – tiếng Hy ở ngoài vọng vào.
- Gì?
- Cái anh gì bạn anh Tài kêu chị qua nhà ảnh kìa.
- Chi? – Nhi thầm nghĩ “chắc là tên Minh điên”
- Em không biết, chị tắm lẹ rồi qua nhé!
- Phiền phức.
Tại nhà Tài…
- Sao cái tên đấy lại có thể khinh người như vậy nhỉ? – Minh hậm hực.
- Chắc hắn nghĩ mày không đủ trình độ đấu với hắn. – Quân đi xăm xoi căn hộ mới của Tài.
- Đúng là chảnh mà.
Có tiếng chuông cửa…
- Chắc là Nhi! – Tài chạy lẹ ra mở cửa.
- Kêu qua có gì không? – Nhi hằn học.
- Tôi thì không nhưng thằng kia thì có. – Tài chỉ tay về phía Minh.
- Gì? – Nhi nhìn Minh tiến thẳng vào nhà.
- Gì là gì? – Minh đưa con mắt ngây thơ nhìn nó.
- Chẳng phải cậu kêu tôi qua à? – Nhi chống nạnh, đang bực mà còn gặp sao chổi, xui hết nói.
- Thì đúng là tôi kêu nhưng chả có chuyện gì cả.
Nhi điên tiết quay người bỏ về vì đơn giản nó chẳng muốn nói nhiều với cái tên đại vô duyên này.
Tài kéo tay Nhi lại:
- Tôi xào mì rồi, ở lại ăn chung nhé!
- Mì xào? – Mắt Nhi như sáng rực lên khi nhắc tới đồ ăn – tất nhiên tôi sẽ ở lại.
Mặc cho 2 tên kia đang phá phách ngoài phòng khách, Tài đi vào bếp chuẩn bị cho ra 4 dĩa mì thơm ngon.
Nhi lan man chạy vào:
- Thơm quá!
Tài nhìn Nhi cười:
- LẤy dùm tôi chai tương ớt kia đi!
Nhi chạy lại bàn ăn cạnh đấy lấy chai tương ớt nhãn hiệu chinsu không phải hàng dỏm đưa lên trước mặt Tài:
- Nè!
- Cảm ơn.
Tài định lấy chai tương ớt trên tay Nhi, chợt hắn nhìn thấy trên đầu ngón tay giữa của nó có 1 miếng băng keo cá nhân. Hắn nghĩ lại hồi nãy tên thủ lĩnh bí ẩn cũng có 1 miếng ở ngón tay giữa giống vậy.
- Sao thế? – Nhi hỏi khi thấy Tài cứ chăm chú nhìn vào tay mình.
- À…tay cậu sao thế? – Tài đón lấy chai tương ớt đỏ chót.
- Tôi gọt táo bị đứt tay thôi.
- Cầm cho tôi!
Tài đưa 2 dĩa mì lên và nói với Nhi.
Nhi đưa 2 tay ra cầm lấy 2 dĩa mì:
- Làm gì?
- Đem ra cho 2 thằng điên kia.
- Sao tôi phải đem chứ? Bọn hắn cũng có tay chân thì tự đi mà lấy.
- Đi đi mà.
Tài đẩy lưng Nhi tiến về phía trước, nó khựng lại, vẻ mặt đau đớn, vết thương ở lưng bị Tài đụng trúng nên nhói lên.
- Cậu sao thế? – Tài lo lắng khi thấy khuôn mặt có vẻ đau của Nhi, lại còn đổ và giọt mồ hôi bên thái dương.
- À..không sao. – Nhi cười gượng nhưng vẫn không che được cơn đau đang chế ngự ở lưng mình.
Nó hít 1 hơi thật dài rồi bước ra ngoài.
Tài nhìn Nhi lạ lùng “Hình như lưng cô ấy bị thương thì phải.”
Rồi hắn tiếp tục làm 2 dĩa mà còn lại.
2s sau, hắn chợt khựng lại & nhớ tới cảnh thủ lĩnh bí ẩn bị đánh lén vào lưng, cộng thêm cái băng keo cá nhân rất giống Nhi.
Hắn lắc đầu nguầy nguậy sau 1 hồi suy diễn vẩn vơ “Không phải…không phải…chỉ là trùng hợp thôi”
- Tôi đem về nhà ăn, có gì xíu tôi qua trả dĩa. – Nhi bưng dĩa mì di ra phía cửa.
- Sao thế?
- Ở đây nhìn mặt tê vô duyên kia ăn không nổi.
Rồi Nhi tí ta tí tởn chạy về nhà mình.
- Tên vô duyên là mày đúng không Minh? – Quân cho từng sợi mì dai dai ngon ngon vào miệng.
- Mày cũng vô duyên lắm đấy. – Minh châm lại.
- Nói chung 2 đứa bay là đồ vô duyên. – Tài chen vào.
- Nói chung mày vô duyên nhất. – Quân và Minh đồng thanh rồi quay sang nhìn nhau cười, vỗ cỗ vai nhau – Bạn tốt!
Khi đã chén sạch no nê hết từng miếng tương ớt trên dĩa mì. 3 tên nằm sải lai xuống nền nhà.
Quân khẽ nhắm mắt:
- Diễn Khanh với thằng Phong chừng nào vào học?
- Thứ 2 tuần sau. – Minh.
- Hình như Khanh có vẻ thích mày. – Tài.
- Thì sao? – Minh thờ ơ.
- Trăng sao cái gì, ra ngoài ban công là 1 mớ sao kìa. – Tài.
- Còn cái vụ tin đồn trên trường là mày với Nhi quen nhau thì tính sao? – Quân.
- Trăng sao cái gì, ra ngoài ban công là 1 mớ sao kìa, thì cứ để yên như thế thôi. – Minh.
- Để thế sao được, lỡ Dkhanh mà biết con nhỏ buồn lắm. – Quân.
- Kệ.
- Ashiii, thiệt tình, cũng may là anh Haỉ không biết chứ nếu không chắc mày được đi ngắm gà khỏa thân rồi quá.
***
Sáng hôm sau, tất cả những tên có dính líu tới cái vụ đánh nhau hôm qua đều vô viện nằm tu dưỡng, quận bên thì hầu như vào cả lũ trừ tên thủ lĩnh chạy mất nên không bị gì. BD thì chỉ vào khoảng gần…20 tên. Trong đó nặng nhất là thằng Hùng.
Tất cả đều nghỉ học và không được khai ra cái chuyện này, nếu không sẽ bị xử đẹp ngay.
Chiều…
Nhi mở cửa bước ra khỏi nhà cũng là lúc Tài cũng đi ra.
- Cậu đi đâu đấy? – Nhi hỏi.
- Tôi đi tới trại trẻ mồ côi x.x.x?
- Trại mồ côi x.x.x?
- Ừm…mỗi chiều thứ sáu tôi đều tới đấy.
Nhi hớn hở:
- Vậy cậu giống tôi rồi, nhưng tôi tới vào chiều thứ 5 mỗi tuần.
- Vậy…bây giờ cậu đi đâu đấy?
- Tới đó luôn.
- cậu nói tới thứ 5 mới đi mà.
- Ừ thì tôi tới đó hôm qua rồi nhưng lại bỏ quên đồ ở đấy.
- Vậy mình cùng đi thôi.
- Ừm.
Trại trẻ mồ côi x.x.x…
Mỗi thứ 5 hàng tuần, Nhi, Hy và ngoại cùng tới đây