Old school Swatch Watches
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Chàng ngốc ở thôn nọ

Chàng ngốc ở thôn nọ



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
tiền lại cho thầy ấy.”

Quế Chi nói: “Vậy tỷ mau đi đi, muội về nhà trước, mẹ đang chờ muội về nấu cơm nữa…” Nói xong Quế Chi vội vã rời đi, chưa đi được hai bước đã dừng lại xoay người lại nhắc nhở Hà Hoa: “Đúng rồi, thầy Tôn có khách, hình như là bằng hữu của thầy ấy.”

Hà Hoa trả lời:” Ờ, được.”

Quế Chi bước nhanh ra ngoài, Hà Hoa vẫn đứng ở chỗ cũ không động đậy, cô nghĩ bằng hữu của Tôn Hành Chu vẫn chưa đi, cô đi tìm y trả tiền như thế thì có lẽ không thích hợp. Xoay người định về, nhưng nghĩ lại, cô chỉ đem tiền nên trả trả lại cho y, bằng hữu của y ở đó, y cũng sẽ không từ chối vì cô mang tới trả hơi muộn thế chứ. Nghĩ thế Hà Hoa lại xoay người trở lại.

Hà Hoa đi đến trước cổng, thấy cổng không đóng chặt, cô vừa định kêu cửa, thì liền nghe được trong sân có người nói chuyện: “Tiểu cô nương vừa đến đây đáng yêu quá, nói chuyện rất nhỏ nhẹ thùy mị, không giống với những cô gái ở thôn quê.”

Hà Hoa biết người mà bằng hữu của Tôn Hành Chu đang nói nhất định là Quế Chi, cô sửng sốt một lát, không gõ cửa ngay, lại nghe có người trả lời: “Sao? Huynh thực sự đã nhất kiến chung tình rồi ư? Hay là để ta làm bà mối, thành toàn cho nhân duyên của hai người.” Giọng nói này Hà Hoa nhận ra được, đó chính là Tôn Hành Chu.

“Ây da… Ta không có phúc khí đó, trong mắt cô nương kia chỉ có huynh, nói với huynh chưa được ba câu mặt đã đỏ lên, ánh mắt như hận không thể đặt trên người huynh luôn vậy. Vào đây cũng được một lúc mà ngay cả liếc nhìn ta một cái cũng không buồn …”

Hà Hoa ngẩn ra, nín thở lắng nghe, vẫn chưa nghe được câu trả lời của Tôn Hành Chu thì người ở bên cạnh đã nói tiếp: “Trọng Đạt, đây là điều chúng ta có ao ước cũng không có được, đừng nói đến mấy tiểu cô nương ở trong thôn này, ngay cả thiên kim tiểu thư của dòng dõi thân sĩ có quyền thế trong thành không chừng cũng đã gửi gắm không ít tình cảm cho huynh ấy đó.”

Lúc này Tôn Hành Chu mới trả lời : “Huynh đừng chế nhạo tiểu đệ.”

Người nọ lại nói: “Ta có chế nhạo huynh đâu, ai chẳng biết người tài hoa như Tôn huynh đây hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ? Chỉ là huynh đến thôn nhỏ mấy hôm nay, không biết đã khiến bao nhiêu người tương tư rồi?”

Lại có người nói tiếp: “Ừ, lời này là thật, chỉ có chúng ta lâu lâu mới gặp được con gái, ngoại trừ mấy bà thím lớn tuổi thì không tính, mấy cô nương trẻ tuổi không có ai là không nhìn trúng huynh… Không nói đến mấy cô nương chưa lấy chồng, tuy là những thiếu phụ đã gả rồi cũng có tình ý với huynh. Như người gặp đêm qua… Là Hoắc đại tẩu thì phải, chỉ nhìn ánh mắt mà cô ta nhìn huynh thôi, đã biết cô ta có tình ý với huynh rồi.”

Trong lòng Hà Hoa thấp thỏm, trên mặt cô nhất thời nóng lên, chỉ là ngay cả cô cũng không thể nói rõ tâm trạng của mình, cuối cùng chỉ thoáng một cái đã bị người ta nói trúng, khiến cô ngượng ngùng đến mức hận không thể tìm một khe hở chui vào, thậm chí cô còn muốn đập đầu vào tường, cho chết luôn đi!

Đầu của cô ong ong, lại loáng thoáng nghe Tôn Hành Chu trả lời: “Lời nói này tuyệt đối không thể nói ra, đừng làm hỏng thanh danh của người ta.”

Người nọ lại trả lời: “Mấy người chúng ta nói với nhau thì đâu có sao, cũng không bắt chước bà ba thím sáu gì đó tung chuyện bậy bạ … Ta thấy huynh dường như để tâm đến cô ta, tối hôm qua ở sân trong ta nghe được, dường như huynh tặng cho cô ta cái gì đó đúng không? Còn chu đáo tiễn người ta về tận nhà nữa chứ. Huynh đừng nói với ta thiên kim nhà ai huynhcũng không vừa mắt, duy nhất chỉ nhìn trúng có một mình cô ta đó nha?”

Trái tim Hà Hoa bỗng chốc đập mạnh, bỗng nhiên tất cả mọi âm thanh xung quanh dường như đều biến mất, nắm chặt lồng ngực nghe người đó trả lời.

“Huynh thật khéo nói đùa.” Tôn Hành Chu cười lớn: “Ta làm sao có thể gửi gắm tình cảm cho nữ tử như vậy được? Diện mạo mặc dù không khó nhìn, nhưng một chút thanh tú cũng không có, càng không bàn đến khí chất … Huynh không biết dáng vẻ lần đầu tiên ta gặp cô ta đâu, bẩn thỉu, cả người dính đầy máu cá tanh tưởi. Thật sự khiến ta phải mở mang tầm mắt, đúng là trên thế gian này có trăm ngàn kiểu phụ nữ, có giai nhân xinh đẹp dịu dàng, cũng có nông phụ xấu xí quê mùa… Chậc chậc… hiếm thấy, thần kỳ…”

Trái tim vừa rồi còn đập mạnh bỗng chốc bị người ta nắm chặt, vuốt ve, rồi thuận tay ném vào trong mương nước thối.

Toàn thân Hà Hoa cứng đờ một lúc, trong đầu cô giống như bị nổ tung, trống rỗng, lời nói mà cô vừa mới nghe được, mỗi một chữ như một cái bạt tai, từng cái từng cái tát vào mặt cô, như lột sạch của da mặt của cô.

“Ta chỉ thấy cô ta rất đáng thương … Tuổi còn trẻ mà gả cho một người chồng như thế, cử án tề mi, tương kính như tân (vợ chồng tôn trọng nhau như lúc mới quen), e rằng cả đời này cũng không thể… Chuyện khổ sở nhất của người con gái chính là không thể gả cho một một vị hôn phu tốt, tuy rằng cô ta thô lỗ, nhưng cũng có sự chất phác lương thiện của người nông dân…”

vợ chồng tôn trọng nhau, câu chuyện vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày. Trong sân, Tôn Hành Chu vẫn còn đang nói chuyện, nhưng Hà Hoa lại không nghe được bất kỳ điều gì nữa cả, cô lẳng lặng bước xuống bậc thềm đá, rời đi.

Trên đường về nhà, Hà Hoa như một linh hồn bé nhỏ, cô bước vào sân rồi đi thẳng vào bếp, múc nước, nhóm lửa, nấu cơm.

Bỗng nhiên Trường Sinh đẩy cửa tiến vào, hắn không nói một câu nào, kéo cô trở về phòng…

“Sao thế?” Hà Hoa tạm thời lấy lại tinh thần, cô không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Trường Sinh kéo Hà Hoa vào gần đến phòng, sau đó xoay người chặn cửa lại, rồi bỗng nhiên bế bổng cô lên, bước vào phòng đặt cô lên giường.

Hà Hoa bị hành động của hắn làm cho mờ mịt, cô kinh ngạc nhìn Trường Sinh: “Huynh muốn làm gì? Ta phải nấu cơm, huynh có muốn ăn cơm không?”

Trường Sinh không hé răng, tự cởi giầy rồi bò lên giường, kéo tất cả rèm trong phòng lại, trong phòng trở nên tối mờ. Hà Hoa càng ngạc nhiên hơn, nhưng cô cũng hơi sợ hãi, vội kêu lên: “Huynh định làm gì? Ban ngày ban mặt kéo rèm làm gì?”

Trường Sinh vẫn không nói gì, đi đến đầu giường kéo đệm chăn đặt cạnh lò sưởi xuống, bắt đầu trải chăn ra. Hà Hoa ngồi trên giường trừng mắt nhìn Trường Sinh đang lần lượt trải chăn của hai người ra, không chờ cô kịp phản ứng, hắn đã kéo cô xuống, mặc cho cô đang phản kháng mà nhét cô vào trong túi ngủ, cô giãy dụa muốn đứng lên, hắn lại dùng sức ấn cô lại, mãi cho đến khi cô không động đậy nữa, hắn mới chui vào túi ngủ của mình nằm xuống.

Hà Hoa bị hành động kỳ lạ bất ngờ này của Trường Sinh hù dọa, cô nghiêng đầu nhìn

hắn, hắn lại rất yên ổn nằm thẳng, sau đó hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn cô, dường như cuối cùng hắn cũng thỏa mãn, nở nụ cười nhàn nhạt.

Hà Hoa ngẩn người, cô ngơ ngác nhìn Trường Sinh, một lúc lâu sau, dường như từ đôi mắt của hắn cô nhận ra điều gì đó, lồng ngực cô nghèn nghẹn, có phần muốn khóc.

Cô xốc chăn của mình lên, chui và túi ngủ của Trường Sinh, dựa đầu lên bờ vai của hắn giống như hôm qua, nắm tay hắn, một lúc lâu sau cô cảm thấy đầu của Trường Sinh lệch qua, tựa vào đầu cô.

Những uất ức nghẹn ở trong lòng bỗng chốc tràn ra, nước mắt không chịu nghe lời tuôn rơi: Cô là một đứa đại ngốc, đần độn, trên đời này không có ai buồn cười hơn cô được nữa, những ngày không yên lòng vừa qua, những thấp thỏm, những ngượng ngùng, những bối rối, còn có những hoang tưởng trong mấy ngày qua của cô, chúng giống như đang nhắc nhở chế giễu cô, cô là một đứa ngốc tự mình đa tình! Cô chẳng qua chỉ là người mà người ta nhàn rỗi lấy ra làm trò cười mà thôi!

Thuận theo cánh tay Trường Sinh, Hà Hoa chui vào trong chăn, cô nắm lấy cánh tay hắn, khóc hu hu thành tiếng.

Lần này đổi lại là Trường Sinh túng ta lúng túng, hắn nghĩ có lẽ hắn lại làm sai gì rồi, cho nên Hà Hoa mới không vui, mới khóc, nhưng mà hắn không biết bản thân mình đã làm sai điều gì, hắn vô cùng lo lắng xoay xoay người.

“Đừng nhúc nhích! Không được nhúc nhích!” Hà Hoa túm chặt cánh tay hắn lớn tiếng gào khóc.

Trường Sinh không dám động, hắn lại xoay người lại nằm, vẻ mặt hoảng sợ, sửng sốt một lúc lâu, lại lúng ta lúng túng nói: “Cô ăn đậu phộng không?”

“Hu hu!” Hà Hoa không trả lời, tiếng khóc càng lớn hơn nữa. Chương 21

Edit : Phong Lin

Beta : Vô Phương

Cuối cùng Hà Hoa không trả lại tiền cho Tôn Hành Chu, cô nghĩ người ta hoàn toàn không chú ý đến những chuyện liên quan đến cô, hộp son này cô trả hay giữ thật sự cũng như nhau. Nhưng quả thật cô không thể giữ lại, hộp son đó cuối cùng cũng có cùng số phận như cái quần dính nước tiểu của Trường Sinh, bị cô ném vào hầm cầu.

Đối với Tôn Hành Chu, Hà Hoa vừa thấy ngượng, vừa thấy tức lại vừa cảm thấy không còn mặt mũi nào, vậy nên cô luôn trốn tránh việc phải chạm mặt y. Tôn Hành Chu dường như cảm nhận được điều gì đó, y hỏi thẳng thừng cô có phải y đã làm gì sai mà đắc tội với cô không, nếu vậy thì cho y xin lỗi, nói suy nghĩ của bản thân còn lỗ mãng nên khó trách khỏi mắc sai lầm, nếu y có điểm nào không phải thì tuyệt đối phải nói với y, sau này y nhất định sẽ cẩn thận, không dám tái phạm.

Nghe xong trong lòng Hà Hoa lại càng khó chịu. Cô thầm nghĩ, nếu như trước đó cô không nghe được những lời nói của y, không chừng bây giờ trong lòng sẽ bối rối ngượng ngùng lắm đây.

Dựa vào tính tình của Hà Hoa, nếu như trước mặt đối xử ân cần với cô, sau lưng lại nói những chuyện không đúng về cô, cho dù cô không nói lý lẽ nhưng đồng thời cũng sẽ không hòa nhã với người đó nữa. Chỉ duy nhất lúc này là khác, bất luận Tôn Hành Chu là người thế nào, nhưng đúng là bản thân cô đã tự nảy sinh ý nghĩ không nên với người ta, nhưng dù sao cuối cùng cô cũng hiểu ra nên không có gì đáng để lo lắng. Cô chỉ nói là gần đây bản thân mình không khỏe, tinh thần không được tốt. Tôn Hành Chu lại thốt ra những lời lẽ thân thiết, Hà Hoa cũng chỉ xem như cơn gió thoảng, không mấy để tâm. Sau đó Tôn Hành Chu lại đến tìm cô nhờ giúp đỡ, cô thoải mái nhận lời, không nói nhiều nữa.

Hơn nữa mặc dù hôm đó chuyện động phòng không thành công, nhưng Hà Hoa và Trường Sinh đã thân mật hơn rất nhiều. Buổi tổi lúc dọn giường, Trường Sinh không còn trải hai chiếc chăn cách xa nhau giống như trước nữa, mà hắn trải chăn của Hà Hoa ở cạnh chăn của mình. Lúc ngủ, Hà Hoa luồn chân vào trong túi ngủ của Trường Sinh sưởi ấm, tuy rằng lò sưởi được đặt ở đầu giường đang cháy bừng bừng rất ấm áp, nhưng cô vẫn cảm thấy nhiệt độ từ cơ thể của Trường Sinh khiến chân cô thoải mái hơn.

Mà Trường Sinh, sau buổi hôm đó, dường như hắn đã ngộ ra chân lý ‘Sờ đũng quần’, có khi Hà Hoa vừa chui vào túi ngủ, hắn đã lần tìm Hà Hoa trong chăn, nắm lấy tay cô kéo vào túi ngủ đặt vào đũng quần mình. Lúc đầu Hà Hoa vừa sợ vừa ngượng, cô ngiêng đầu trừng hắn, hắn lại bày ra vẻ mặt thuần khiết vô tội nhìn cô, lại còn nghiêm túc nói: “Ta tắm rồi.”

Hà Hoa không còn cách nào khác đành phải chiều chồng, mật độ ngày càng dày. Nhưng Hà Hoa cũng phát hiện ra quy luật, cứ bữa nào trước khi đi ngủ mà Trường Sinh rầm rầm rộ rộ đòi tắm táp kỳ cọ là y như rằng đòi hỏi chuyện đó, mỗi lần như vậy cô lại phải đi chuẩn bị nước ấm để đề phòng cho bất kỳ tình huống nào. Hà Hoa nghĩ, điều này đại khái là chuyện tốt đối với hai người bọn họ, chỉ là cô không biết ‘sờ’ như thế thì làm sao mà có thể có em bé cho được.

Thoáng một cái đã gần cuối năm, trên trấn mở hội chợ, nông dân mười phường tám thôn đều vội vội vàng vàng đến


đó mua một ít đồ tết. Ba ngày đầu Hà Hoa lôi hết trang phục của mình và Trường Sinh ra giặt sạch, đến hôm đi hội chợ, gà vẫn chưa gáy cô đã lôi Trường Sinh vẫn còn nằm trong túi ngủ ra, hai người ăn mặc tươm tất rồi đeo giỏ lên, sau đó lại bỏ vài cái bánh bột ngô vào trong túi, rồi cùng nhau đi hội chợ.

Đến hội chợ, Hà Hoa chỉ sợ người đông chen chúc làm lạc mất Trường Sinh, cho dù đi đến đâu cũng nắm chặt tay hắn. Tình cờ gặp lại mấy cô gái trong thôn được gả đến nơi khác, lúc người ta kéo cô đến nói chuyện thì Trường Sinh đứng ngây ngẩn ở bên cạnh, người ta chào hỏi hắn, hắn cũng không để ý. Người ở trong thôn ai cũng biêt Trường Sinh là kẻ ngốc, nên cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là sau khi chào từ biệt với Hà Hoa rồi tách ra mới kéo người đi cùng lặng lẽ nói nhỏ:

“Đó là Hà Hoa thôn chúng ta đấy, gả cho một tên ngốc.”

“Chính là người ở bên cạnh cô ấy sao?”

“Đúng vậy.”

“Thảo nảo cứ thắc mắc mãi sao hắn ta không để ý đến ai. Nhìn đứng đắn như thế, cao to cường tráng như thế, đáng tiếc…”

Hà Hoa và Trường Sinh đi dạo hội chợ cả một ngày. Hà Hoa nhìn gì cũng thấy đẹp, nhưng trong nhà không có dư, hai năm này phải siết chặt thắt lưng mà sống, nên cô cũng không dám dùng tiền bừa bãi. Hơn nữa bà Tứ lại tạm thời giao cho cô trông nom việc nhà, điều đó càng làm cho cô cần phải tính toán kỹ lưỡng hơn, chờ cho đến khi bà Tứ về sẽ thấy cô đã từng sống tốt cỡ nào, khiến bà phải khen cô mới được.

Nhưng khi hai người đi đến trước một cửa hiệu bán son phấn, nhìn mấy cô gái, thiếu phụ đang đứng chọn mua son bột, son nước cho mình, Hà Hoa vẫn đứng bất động không nói gì. Cô đứng một bên nhìn rất lâu, nghe ông chủ báo giá tiền từng cái từng cái một, cuối cùng cô chấm được một cái rẻ nhất, rồi kéo Trường Sinh qua bên đó.

“Ông chủ, hộp son này bao nhiêu tiền?” Hà Hoa giả vờ không biết, hỏi giá.

“Ba đồng, là hàng tốt đấy.” Ông chủ đáp.

Hà Hoa kéo Trường Sinh: “Ta muốn thứ này.”

“À.” Trường Sinh lên tiếng rồi vươn tay lấy cái hộp son đó đưa cho Hà Hoa.

Có lẽ nhìn ra dáng vẻ ngốc ngếch không nghĩ đến chuyện phải trả tiền của Trường Sinh, ông chủ có chút lo lắng nhìn bọn họ. Hà Hoa lấy ba đồng từ trong túi ra đưa cho ông ta, ông ta mới yên tâm tiếp người khác.

Hà Hoa cẩn thận bỏ hộp son vào trong túi, giờ cô cũng có son, là son chồng cô tặng cho cô.

Cô nghiêng đầu nhìn Trường Sinh tỏ vẻ vui vẻ hài lòng, Trường Sinh cũng cong môi cười với cô.

Ngoại trừ hộp son không nằm trong kế hoạch mua sắm này, Hà Hoa không dám dùng nhiều hơn một đồng nào nữa. Cô mua cho Trường Sinh và bà nội mỗi người một mảnh vải tốt, sau đó lại đến hàng thịt mua hai ba cân thịt, chọn tới chọn lui cô muốn ông chủ tặng thêm cho cô một cái đuôi lợn, ông chủ nói không tặng thêm gì cả, nói cô mới mua có một ít thịt như thế mà đòi tặng gì, trước đó có người mua hẳn một cái đầu heo thật to mà còn không đòi khuyến mãi thêm gì nữa là. Hà Hoa chỉ còn biết tức giận kéo Trường Sinh rời khỏi đó.

Sau đó, cô kéo Trường Sinh đi chọn mua vài món quà để về biếu cha mẹ. Đầu tiên cô mua một hộp bánh ngọt biếu mẹ, sau đó mua rượu biếu cho cha. Cô nghĩ cha cô vốn không vừa mắt Trường Sinh, Tết này về nhà, Hạnh Hoa và Đào Hoa đều dẫn chồng về cùng. Hôm đó cô mang theo một ít rượu

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Thiết kế mới của Hachiman, Yukino và Yui trong season 2 của Oregairu được hé lộ

Manga Okusama ga Seitokaicho! của Nakata, tác giả của Chu-Bra sẽ có anime

Frontwing hé lộ đoạn video mở đầu cho tựa visual novel Grisaia no Rakuen

Manga Okusama ga Seitokaicho! của Nakata, tác giả của Chu-Bra sẽ có anime

Tác giả Naruto: Tôi thấy như được giải thoát

Manga Okusama ga Seitokaicho! của Nakata, tác giả của Chu-Bra sẽ có anime

Tác giả Naruto: Tôi thấy như được giải thoát

TAG: