YÊU NGHỀ
Căn phòng yên tĩnh và thơm ngát mùi nước hoa, chiếc điều hòa Toshiba chạy phà phà… Ấy vậy mà tôi vẫn thấy người nóng rực, mồ hôi túa ra. Nóng là phải, bởi Ngọc Trinh vẫn đang ôm chặt lấy tôi từ sau lưng, đôi cánh tay nàng ngọc ngà vòng qua, siết mạnh. Chiếc váy ngủ của nàng mỏng manh quá khiến tôi không cảm giác được là nó đang tồn tại, tôi chỉ cảm thấy hai tảng thịt mềm mại, to như hai cái vại đang áp chặt vào lưng tôi khiến tôi tê dại, mồ hôi nhễ nhại. Hình như nàng đang khóc thì phải, bởi khi nàng gục vào vai tôi, tôi thấy mắt nàng ướt nhòe, rồi giọng nàng lạc đi, nghèn ngẹn…
- Đừng đi, ở lại đây với em đêm nay!
- Không được đâu Trinh ơi! Mình mới quen nhau vài ngày! Ai lại làm thế?!
- Ai bảo là quen nhau vài ngày thì không được làm thế? Có những thằng em chỉ quen mới nửa tiếng mà đã được làm thế rồi! Tình yêu đâu có phụ thuộc vào thời gian đâu anh!
- Ừ nhỉ! Thôi cũng được!
Nói rồi, tôi xoay người lại về phía hai cái vại. Ngọc Trinh lúc này đã mềm nhũn, mặt thẫn thờ, môi đẫn đờ, mắt nhắm hờ với vẻ đợi chờ…
“Tít! Tít! Tít!... Tít! Tít!!!” – Cái điện thoại trên đầu giường rung lên bần bật kèm theo thứ âm thanh chát chúa khiến tôi choàng tỉnh! Ngọc Trinh biến mất, căn phòng điều hòa cùng chiếc giường ngủ phủ ga mượt mà, thơm mùi nước hoa cũng biến mất, chỉ còn lại mình tôi cùng đám mồ hôi nhễ nhại, cùng những xúc cảm mê man, tê dại đang chực thăng hoa thì bất ngờ bị chặn lại. Tôi gầm lên như con thú bị điên, hệt như một thằng đang hăng máu nhưng bị gấu chối từ. Tôi nhào tới vồ lấy cái điện thoại, định đập một phát thẳng xuống nền nhà vỡ tan ra cho bõ tức. Nhưng rất may, tôi đã kịp rụt tay lại. Nếu đập thì biết lấy gì mà dùng? Vì xét cho cùng, lỗi không phải tại cái điện thoại, mà là tại cái đứa nhắn tin! Đứa nào vô duyên thế? Giá như nó chịu khó đợi khoảng 5 phút nữa hẵng nhắn thì có phải Ngọc Trinh đã thuộc về tôi trọn vẹn rồi không?
Tôi tiếc rẻ, ngồi thừ xuống giường, rồi uể oải mở khóa điện thoại, đọc tin nhắn:
- “Anh yêu ơi! Bố mẹ em đi vắng hết rồi, mình em ở nhà buồn quá! Anh qua với em nha!”.
Đọc xong những dòng chữ ấy, tay tôi run lên, và lập tức reply lại luôn:
- “Nhầm số rồi bà ơi! Bực cả mình!”
Tôi quăng cái điện thoại xuống giường rồi thất thểu vào nhà tắm oánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi làm! Giờ này, xóm trọ chỗ tôi ở vắng tênh như chùa bà hênh. Những người đi làm thì đều đã đi từ lâu; đám sinh viên hầu hết đã về quê nghỉ hè, cũng có vài đứa không về, nhưng mấy đứa này sinh hoạt theo múi giờ của Mỹ. Lúc người khác lên giường đi ngủ thì chúng nó lên mạng cày game; lúc người khác lên xe đi làm thì chúng nó lên giường đi ngủ!
Có lẽ bạn sẽ thắc mắc là tại sao tôi cũng đi làm mà giờ này vẫn còn đủng đỉnh trong khi những người khác trong xóm đã tới công ty từ lâu? Đơn giản thôi, vì tôi khác họ! Họ thuộc dạng làm thuê, làm công ăn lương, đến muộn một phút là phải lấm lét, nhìn thấy sếp là sợ tái mét! Cái kiểu làm việc dưới trướng người khác, để cho người ta sai khiến, mắng nhiếc như thế thì tôi chả thèm, có lương cao thế nào tôi cũng xin kiếu! Vì vậy mà tôi rất thích công việc hiện tại của mình, đi lúc nào thì đi, về lúc nào thì về, khỏe thì làm, mệt thì nghỉ, hưởng lương theo sản phẩm, không bị ràng buộc, không phải phụ thuộc vào ai, tự làm chủ của chính mình, không sợ bị thằng nào ăn chặn, bóc lột sức lao động!
Chuẩn bị xong xuôi, tôi dắt xe máy ra khỏi nhà, không quên mang theo hai cái mũ bảo hiểm! Mấy hôm nay tôi không đứng đón khách ở ngã ba nữa mà toàn ra cổng trường. Bởi đợt này đang dịp thi đại học, nhu cầu đi xe ôm của thí sinh và phụ huynh rất đông, dễ kiếm khách hơn!
Tôi chống xe ở gần cổng ra vào, nhìn đồng hồ với vẻ sốt ruột. Chắc cũng sắp hết giờ làm bài rồi đấy, bởi tôi thấy đã có lác đác thí sinh từ phòng thi đi ra. Ngày thường thì không nói chứ vào những ngày này thì làm xe ôm có giá lắm! Như hôm qua, đúng lúc cao điểm, tức là lúc thí sinh hết giờ làm bài và đồng loạt ùa ra ấy, có tới 3 khách đến hỏi đi xe cùng một lúc: một thằng choai choai tóc nhuộm highlight bảo tôi chở ra đường 32 để bắt xe khách về Lào Cai, một cậu khác mặt mũi thư sinh, mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình nhờ tôi chở ra bến xe Mỹ Đình để đón xe về Thái Bình, và một em gái rất xinh, da trắng tinh, chiếc áo phông bó sát, hở cổ, khiến mỗi bước em đi thì bộ ngực cũng nhảy theo dập dình.
Dù hai thằng kia ra sức năn nỉ, kì kèo, trả giá cao hơn, nhưng tôi vẫn nhất quyết chọn chở em gái ấy! Bởi đơn giản, tôi làm việc không chỉ vì tiền mà còn bởi niềm đam mê và lòng yêu nghề! Khi gặp những khách ngon lành và mỡ màng như em ý thì tiền bạc cũng không còn nghĩa lý, thậm chí là chở miễn phí tôi cũng đồng ý!
Em đội mũ bảo hiểm xong thì ôm nhẹ vào eo tôi rồi trèo lên xe. Bàn tay con gái mềm mại cộng với mùi thơm từ da thịt em phảng ra êm ái khiến tôi lâng lâng vì khoan khoái…
- Về đâu hả em gái?
- Cứ đi thẳng! Lúc nào rẽ khắc bảo!
Ô hay! Cái giọng rõ là trịch thượng, khó nghe, ấy thế mà qua cái miệng xinh xinh, mòng mọng của em, tôi thấy nó vẫn ngọt ngào và lịch sự làm sao! Hình như em không làm được bài thì phải, bởi mặt em khá buồn, thỉnh thoảng, tôi còn nghe thấy tiếng em sụt sịt! Rõ khổ! Việc gì phải khóc cho nhạt phai nhan sắc! Người đẹp như em thì dù không có bằng đại học cũng chẳng khó khăn gì để kiếm được một công việc nhàn hạ, lương cao! Như đợt tôi đi cái tour du lịch sinh lý ở Quất Lâm ấy, mấy con bé da đen như táo tàu, mặt nhàu như gốc mít mà mỗi cuốc chúng nó cũng kiếm được vài lít!
Tôi ghét nhìn thấy con gái khóc, dù là không phải khóc vì tôi thì những giọt nước mắt ấy vẫn khiến tôi cảm thấy mình như có lỗi, thấy mình là một thằng đàn ông kém cỏi. Không muốn để cái không khí yên lặng đáng sợ ấy bao trùm mãi, tôi quay lại hỏi nàng bằng giọng nhẹ nhàng:
- Nhà người đẹp ở đâu?
- Đã bảo là cứ đi đi! Hỏi gì lắm thế? Sợ tôi không có tiền trả à? Tiền bạc thì có nghĩa lý gì chứ? Đến cái thân xác này tôi còn chả thiết nữa là bạc tiền!
Ô hay, tôi hỏi nhẹ nhàng mà sao em tuôn ra một tràng như thế? Thân xác như vậy mà không thiết ư? Tôi chẳng biết em nói thật hay đùa, nhưng nếu thực sự là em không thiết cái thân xác mơn mởn của em nữa thì em hãy tìm ai đó mà hiến dâng chứ đừng hủy hoại nó đi, phí lắm, phí lắm! Như thế là có tội với đất trời, với tạo hóa, có tội cả với đám thanh niên FA đang há mồm nhỏ dãi thèm thuồng ở mỗi con đường, mỗi góc phố nơi em bước qua.
Tôi theo hướng em chỉ, cho xe chạy rì rì, leo dốc lên cầu Long Biên gió thổi thầm thì. Nhưng em thì ngày càng khóc to hơn, tiếng nấc ưng ức trong cổ họng, tức tưởi, nghẹn ngào…
- Dừng lại!
Em hét lên làm tôi giật mình và lập tức nhấn phanh. Két!!! Tiếng phanh cháy đường, chiếc xe loạng choạng, lê đi chúi chụi. Em nhào ra khỏi xe, lao tới chỗ thành cầu. Tôi bỏ chiếc xe nằm chổng kềnh bên mép đường rồi chồm tới, vồ chặt lấy tay em kéo lại. Em ra sức vằng vẫy, hẳng tay tôi ra, tay kia vẫn bám chặt lấy thành cầu, chân đạp lên mấy thanh sắt hòng leo lên…
- Em bị điên à! Xuống mau!
- Bỏ tay tôi ra! Tôi không thiết sống nữa! Để cho tôi chết đi!
Sau một hồi vật lộn, giằng co, cuối cùng, tôi cũng lôi được em ra khỏi cái thành cầu. Em ngồi vật xuống đường, áo quần xộc xệch, đầu tóc xã xượi…
- Sao anh không để cho tôi chết? Tôi trượt đại học rồi, còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ, còn sống làm gì nữa?
- Em đừng suy nghĩ tiêu cực thế! Em còn trẻ mà, năm nay thi trượt thì sang năm thi lại! Nhìn anh đây này, anh thi đại học 4 năm mới đỗ, học đại học năm nay là năm thứ 8 rồi vẫn chưa ra được trường, phải vừa chạy xe ôm vừa ôn thi trả nợ môn! Thế mà anh vẫn phải sống! Vậy mà em…
Sau một hồi an ủi, thuyết phục, cuối cùng em cũng đã nguôi ngoai và từ bỏ cái ý định điên rồ ấy. Và rồi, em cũng chịu ngồi lên xe để tôi chở em ra bến Gia Lâm bắt xe khách về quê. Lúc tôi thả em ở bến, ánh mắt em vẫn phảng ra chút gì đó rất buồn, hoang mang và khắc khoải vô cùng. Tôi cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ chào em rồi lặng lẽ quay về. Nhưng như chợt nhớ ra, tôi vòng xe lại. Em thấy tôi thì ánh mắt thoáng chút ngỡ ngàng…
- Em có tiền để đi xe khách chưa? – Tôi hỏi.
- Dạ chưa!
- Sao không nói với anh?
- Em ngại! Vì em phiền anh nhiều quá rồi!
Tôi không nói gì, lấy tờ 100k nhét vào tay em rồi lên xe phóng vụt đi. Tôi phải quay lại chỗ cổng trường thật nhanh, hi vọng kiếm thêm được khách nào đó để bù lại cuốc này!
Còn cô gái ấy thì không vào bến đón xe nữa mà lại tiến ra phía cổng rồi lững thững đi bộ trên vỉa hè, tay cầm tờ 100k, vuốt ve thật phẳng phiu rồi nhét vào túi quần. Chuông điện thoại reo rộn ràng, cô gái nhấc máy, giọng dịu dàng:
- Anh à! Chờ cơm em nhé! Em về gần đến ngõ rồi!
- Ừ, Hôm nay kiếm được khá không?
- Chán lắm! Được có mỗi trăm bạc! Thằng này kibo vãi!
- Vậy ghé vào hàng thịt chó mua ít rựa mận về giải đen nhé! Còn mấy đợt thi sau nữa cơ mà! Lo gì!
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo