Truyện cười bựa: Kiếp trung tình
Nó là một con tinh trùng giống như triệu triệu con tinh trùng khác ở trong cái bọc này. Và nó thừa biết nhiệm vụ của nó là phải ở đây dưỡng sức, chờ khi có lệnh là xuất quân, tấn công vào trụ sở của trứng. Đấy là sứ mệnh của cuộc đời nó, dù nó biết rằng mỗi lần xuất quân thì gần như là chết hết, chỉ sống sót được một hai. Nhưng đã là sứ mệnh thì phải theo: như đóa hoa mười giờ vẫn nở dù chỉ trong chốc lát sẽ lụi tàn; như ngọn nến vẫn miệt mài tự đốt cháy chính mình dù rằng khi những giọt sáp cuối cùng chảy xuống cũng là lúc ngọn nến tắt lịm, bởi đơn giản: đó là sứ mệnh! Và khi nó xác định được sứ mệnh của đời mình rồi thì nó luyện tập chăm chỉ và hăng say lắm! Nó háo hức được xuất trận, được chiến đấu, và tất nhiên là được chiến thắng.
Buổi sáng hôm ấy, nó cùng với triệu triệu đồng đội khác đang nằm ngủ ngon lành thì bỗng thấy cái bọc rung lên từng đợt liên tiếp. Ban đầu còn rung nhè nhẹ và chầm chậm, nhưng càng về sau thì càng rung nhanh, rung mạnh. Nó cùng đồng đội đang hốt hoảng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chợt nghe hiệu lệnh oang oang bên tai:
- Tất cả anh em tập hợp sẵn sàng dưới chân đại pháo! Chuẩn bị xuất quân!
Nó lập tức vùng dậy, bơi vù ra ngoài để tập hợp cùng các đồng đội. Nhưng chưa ra đến nơi, nó đã bị một bàn tay nào đó túm đuôi kéo lại rồi lôi tuột vào trong một cái hang khá sâu và khuất. Người vừa lôi nó là một lão tinh trùng già trông rất hom hem. Nó đang định thắc mắc vì sao lại lôi nó vào đây thì lão tinh trùng già ấy đã lên tiếng trước bằng một giọng ồm ồm:
- Đừng có ngu mà lao ra! Chết oan đấy!
Lão tinh trùng già vừa dứt lời thì khẩu đại pháo giật giật liên hồi, sau mỗi cú giật là một nhóm tinh binh hùng hổ phi ra. Chỉ trong tích tắc, đám quân lính hùng hậu và hăng hái đó đã lao đi bằng sạch. Không gian trở nên im ắng và lặng lẽ đến thê lương. Tuy im ắng và lặng lẽ, nhưng cái không gian ấy không gợi lên cảm giác yên bình, ngược lại, nó như là dự báo cho điều gì đó khủng khiếp chuẩn bị xảy ra; nó giống như là khoảnh khắc yên lặng của chiến tranh vậy: tiếng súng đã ngớt, nhưng không có nghĩa là cuộc giao đấu đã qua, người ta chỉ tạm dừng bắn là để nạp thêm đạn, tiếp thêm bom mà thôi…
Quả đúng vậy, trong cái không khí tĩnh lặng ghê rợn ấy, nó bỗng nghe tiếng “cạch” khô khốc, rồi tiếng nước chảy rào rào như lũ quét, rồi tiếng la hét, gào thét hoảng loạn của đám binh lính, của đám anh em mà mới chỉ vài phút trước đây thôi vẫn còn nằm kề, vẫn ăn cùng bìu, ngủ cùng bọc với nó. Nó hốt hoảng quay sang nhìn lão tinh trùng già và hỏi bằng giọng run run:
- Tiếng nước chảy là sao vậy?
- Là tiếng xả nước bồn cầu!
- Vậy tức là các anh em, đồng đội của cháu đã…?
- Phải! Chúng đã chết sặc trong bồn cầu, và vĩnh viễn vùi thây trong bể phốt!
Nó ôm đầu vùng vẫy hoảng loạn, như không muốn tin vào cái sự thật phũ phàng ấy…
- Tại sao? Tại sao lại như thế? Chẳng phải sứ mệnh của chúng ta là tấn công vào trụ sở của trứng sao? – nó gào lên, và giọng như nghẹn đi.
- Sứ mệnh là vậy! Nhưng thực hiện được hay không lại tùy vào số phận. Ta ẩn náu ở đây đã mấy năm nay, trốn tránh bao nhiêu cuộc xuất quân không phải vì ta hèn nhát, mà chính là bởi ta đang chờ thời cơ để thực hiện sứ mệnh của mình.
Vậy là từ hôm đó, nó ở luôn trong hang cùng với lão tinh trùng già, bởi nó đã nhận ra một điều rằng lão tinh trùng già này không phải dạng vừa đâu. Theo lời lão kể thì cách đây mấy năm, lão cũng trẻ, cũng đầy nhiệt huyết và hăng máu như nó. Lần đầu tiên được lệnh xuất quân, lão cũng háo hức bơi ra tập hợp cùng anh em. Và tất nhiên, khi khẩu đại pháo giật giật, lão cũng phi ra cùng đồng đội, nhưng lão nằm ở tốp cuối cùng, và may sao, lão bị giắt lại ở đầu pháo, trong khi các đồng đội của lão thì bị phóng đi. Nhờ thế, lão đã chứng kiến được cái cảnh tượng hãi hùng khi hàng triệu anh em, đồng đội của mình bị xoáy trong dòng nước của cái bồn cầu hung hãn, họ kêu khóc, vùng vẫy tuyệt vọng và rồi chìm nghỉm, trôi đi hun hút.
May mắn thoát chết, lão chui ngược trở lại nòng pháo, rồi ẩn náu ở cái hang này. Mỗi lần có lệnh xuất quân, thay vì hào hứng lao ra tập hợp cùng đồng đội, thì lão lại âm thầm bò lên đầu pháo, thò cổ ra ngoài dò la, thám thính. Nếu thấy đầu pháo có ánh sáng và không gian thông thoáng là lập tức lão quay trở lại hang, nằm im trong đó, mặc cho bên ngoài không khí chiến đấu đang sôi lên sùng sục.
- Vậy chúng ta phải đợi ở đây đến bao giờ? – Nó hỏi lão bằng giọng đầy chán nản.
- Cái này thì ta chịu, nhưng chắc sẽ rất lâu, bởi cậu chủ của chúng ta vẫn đang FA, lại là sinh viên nghèo, lại rất nhát gái! Haizzz!
Lão vừa dứt lời thì cái hang bỗng rung lên liên tục. Ban đầu còn rung nhè nhẹ, chầm chậm, nhưng càng về sau thì càng nhanh, càng mạnh, rồi lại nghe hiệu lệnh oang oang bên tai:
- Tất cả anh em tập hợp sẵn sàng dưới chân đại pháo! Chuẩn bị xuất quân!
Lão tinh trùng già hất hàm về phía nó rồi giục:
- Ngươi bơi lên đầu pháo thám thính, rồi quay về báo cáo tình hình cho ta biết! Mau lên!
Nó nghe vậy thì cuống quýt bơi đi, lát sau đã thấy hối hả quay về:
- Đầu pháo rất thoáng và nhiều ánh sáng! Cháu còn thấy một tấm thảm màu trắng to lắm!
- Đồ ngu! Không phải thảm đâu! Là giấy ăn đấy! Nấp vào đây nhanh lên!
Hôm sau, lão và hắn đang ngủ thì lại nghe lệnh xuất quân. Lão lại quay sang nó, giục:
- Lên đầu pháo thám thính rồi quay về báo cáo! Mau lên!
Nó lập tức bơi đi, rồi hí hửng quay về:
- Đầu pháo tối om!
Lão nghe vậy thì ngửa cổ cười vang:
- Haha! Cuối cùng thì cái ngày ta mong đợi cũng đã tới! Xuất quân thôi!
Lão bơi vút đi, tất nhiên, nó cũng bơi theo. Trong tích tắc, cả hai đã leo lên được đầu pháo. Đúng là đầu pháo tối om thật, không một chút ánh sáng nào lọt được vào. Lão bảo nó đứng im, rồi lão bơi lên vọt lên cao, quyện quyện vài vòng xem xét. Thế rồi lão bất ngờ lao vụt xuống, hét lên hốt hoảng:
- Có bao cao su! Quay lại hang nhanh lên!
Hôm sau, cũng vào lúc cả hai đang ngủ thì lại thấy cái hang rung lên ầm ầm, rồi lại nghe oang oang lệnh xuất quân. Lần này, lão không sai nó đi do thám nữa mà lão trực tiếp đi. Nó thấy vậy cũng rối rít bơi theo. Hôm nay đầu pháo cũng tối om, không chút ánh sáng nào lọt được vào. Lão bảo nó đứng dưới còn lão lại bơi vụt lên, quyện quyện vài vòng xem xét. Rồi lão lại ngửa mặt cười sằng sặc đầy hả hê:
- Không có bao cao su! Haha! Đã đến lúc ta thực hiện sứ mệnh cao cả của cuộc đời rồi! Chuẩn bị xuất quân thôi!
Lão hăm hở đáp xuống, chui vào đầu pháo. Nó cũng chui theo, bám chặt lấy đuôi lão, cả hai hồi hộp, nín thở đợi chờ. Rồi cái đầu pháo giật giật. Nó nghe tiếng “phụt” rất mạnh, và cả hai lao vút đi với một vận tốc thật khủng khiếp. Nó, lão, và cả một mớ anh em đồng đội bầy nhầy khác rơi cái bịch xuống một đường ống rất to, mềm mềm như thịt bò, và tối thui như cái nhà kho. Nhanh như cắt, lão tinh trùng già chồm dậy, hô lớn:
- Tiến lên anh em! Tấn công thẳng vào trứng! Thực hiện sứ mệnh cao cả của chúng ta nào!
Tức thì, cả triệu triệu đồng đội cũng theo lão xông lên ào ào. Tinh thần và khí thế chiến đấu dâng lên hừng hực, cực cao, như thác đổ, như gió gào. Với khí thế này, có cảm giác như nó, lão, và các anh em đồng đội có thể xuyên thủng được cả buồng trứng, chứ một quả trứng lẻ loi thì chả ăn thua gì. Thế nhưng bỗng nghe cái “bịch”, đoàn quân đầy dũng khí ấy đập phải một vật đen thui chắn ngang đường, và bị bật ngược trở lại. Nó quay sang hỏi lão bằng giọng hoang mang:
- Trứng đây à? Sao cứng thế?
Lão tinh trùng già mồm đã há hốc từ lúc nào, rồi lão hét lên kinh hãi:
- Cứt đấy! Không phải trứng đâu! Chạy thôi!
Nhưng chạy đi đâu bây giờ? Nó, lão và các anh em đồng đội không còn đường để quay về hang nữa. Nó biết mình sắp chết, bởi thứ mùi hôi thối nồng nặng đang xộc đến, bóp nghẹt lồng ngực nó, khiến nó không thể thở nổi. Dẫu vậy, nó vẫn cố quay sang lão tinh trùng già, giọng thều thào:
- Biết thế này, thà chết sặc trong bồn cầu, vùi thây trong bể phốt còn sướng hơn!
Lão tinh trùng già có vẻ cũng yếu lắm rồi, nhưng cũng cố nghển cổ đáp lời nó:
- Cứ bám chặt lấy cục cứt kia thì kiểu gì chúng ta cũng sẽ được xuống bồn cầu, cũng được vùi thây trong bể phốt thôi! Yên tâm đi!
Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo