Truyện cười bựa: Khỉ Hoang
Làng tôi nằm sát bên một cánh rừng rậm um tùm. Tụi trẻ con chúng tôi bị người lớn cấm không được bén mảng vào rừng, vì nghe nói trong ấy có đàn khỉ hoang rất hung hãn: cứ gặp người là chúng bâu vào tấn công, cấu xé, móc mồm, móc mắt. Thỉnh thoảng có những đêm, không hiểu vì cố ý hay vô tình đi lạc, mà lại có một vài con khỉ hoang lẻn vào tận các nhà dân trong làng tôi. Chúng mà vào nhà nào thì cây trái trong vườn nhà đó trụi hết, cành lá gẫy gục hết; đồ ăn trong bếp cũng bị xới tung hết: cái gì ăn được thì chúng ăn sạch, không ăn được thì chúng hất đổ tùm lum. Và tất nhiên, gặp người là chúng tấn công.
Bởi vậy người làng tôi rất ghét lũ khỉ ấy! Và cũng từ đó mới sinh ra cái trò gọi là đuổi khỉ. Tức là khi ai phát hiện thấy lũ khỉ hoang đột nhập vào nhà dân, hoặc thậm chí là chỉ mới thấy bóng chúng lởn vởn trên đường làng thôi, thì phải tức tốc cầm dép gõ vào mâm “phèng phèng! phèng phèng!” rồi hô to: “Có khỉ! Có khỉ!”. Cả làng nghe thấy sẽ ùa ra: người thắp đuốc, ôm gậy, kẻ cầm đòn, vác cuốc, cùng hò nhau đánh đuổi lũ khỉ. Chỉ đánh đuổi thôi, chứ không đánh chết, vì đánh chết bọn khỉ nó thù dai, nó kéo cả đàn về làng, nó hiếp sạch đàn bà, nó giết sạch đàn ông, còn trẻ con nó bắt vào rừng nuôi cho lớn rồi nó lại hiếp, lại giết, thì có mà cả làng tuyệt giống! Tất nhiên, chỉ đàn ông khỏe mạnh, cường tráng thì mới phải đi đuổi khỉ, còn người già, phụ nữ và trẻ em thì được ở nhà.
Hôm ấy, vừa ăn cơm tối xong, đang thơ thẩn trước sân thì tôi thấy bóng thằng Sang lấp ló đầu ngõ, giọng nó thều thào:
- Ê! Vào rừng chơi không?
- Thôi! Sợ khỉ lắm!
- Chỉ len men ở vìa rừng thôi, không vào sâu bên trong thì sợ gì?! Vìa rừng có cây táo sai trĩu quả đang độ chín, thơm lắm!
Nghe thằng Sang nhắc đến táo, tôi thèm quá, với lại chỉ le ve ngoài mép rừng một lát thì chắc cũng không sao, vậy nên tôi gật đầu. Và thế là hai cái bóng loắt choắt lao đi hun hút trên con đường làng gồ ghề nhập nhoàng ánh trăng non đầu tháng. Thằng Sang chạy trước, tôi cằm cũi theo sau. Tới gần vìa rừng, thằng Sang đưa tôi rẽ xuống, chạy dọc theo cái bờ mương nhỏ cỏ mọc um tùm, cao ngang đầu gối. Mới chập tối mà sương đã đậu đẫm trên từng nhánh cỏ, sương bám đầy vào chân tôi nhơm nhớp, ướt nhèm nhẹp.
Đến chỗ cây táo rồi thì phải, bởi tôi thấy mùi thơm thơm, ngòn ngọt dậy lên nưng nức. Thằng Sang trèo thoắt lên cành rồi đu người rung rung mấy cái làm cho những quả táo chín đua nhau rơi xuống lộp bộp, nghe như tiếng những giọt mưa rào đầu mùa đổ trên mái tôn. Tôi thích chí dang tay ngửa mặt lên trời đón cơn mưa táo. Thằng Sang thì đã nhảy xuống tự lúc nào. Nó cởi phăng cái áo phông đang mặc, thắt nút một đầu lại để làm cái túi đựng táo. Hình như áo nó rách, bởi tôi thấy vài ba chỗ có mấy quả táo đã lòi ra ngoài non nửa…
- Suỵt!!! Có động!
Thằng Sang ra dấu cho tôi ngừng nhặt táo rồi kéo tôi ngồi xuống, nép sát vào mấy bụi lau rậm rạp. Đúng là có tiếng động, ở quanh đây thôi, không biết là tiếng gì, nhưng nhiều khả năng là của bọn khỉ. Nghĩ đến đây, chân tay tôi đã bủn rủn, rã rời. Thế nhưng thằng Sang thì lại đang lom khom bò dọc theo bờ lau, lại gần hơn chỗ có tiếng động. Tôi không dám ngồi lại một mình, nên đành hì hụi bò theo sau nó.
Khi tiếng động đã ở rất gần, gần như ngay bên cạnh, thì chúng tôi mới dừng lại và nghển cổ lên nghiêng ngó. Kia rồi, ở chỗ cái gốc cây khá to với cỏ mọc lòa xòa và dây leo nham nhở, tôi thấy có hai con khỉ đen thui đang dính chặt lấy nhau: một con chổng mông, lưng cúi khom khom, ôm chặt lấy gốc cây, con còn lại thì đứng thẳng, tay ôm lấy mông con đang cúi, hai con cứ hí ha hí húi, và mồm thì kêu ư ử…
- Có phải khỉ không mày? Mà chúng nó đang làm gì vậy? – Thằng Sang thì thầm hỏi tôi.
Tôi không trả lời mà chỉ hất hất cằm ý bảo nó tập trung quan sát tiếp. Sau một hồi đưa đẩy, đột nhiên con khỉ đứng dừng lại và ghé tai hỏi con khỉ cúi:
- Ăn chuối không?
Con khỉ cúi không trả lời mà nhẹ nhàng xoay người lại, cắn luôn vào quả chuối mà con khỉ đứng giơ ra. Thằng Sang thấy vậy thì lập tức quay qua thì thầm tiếp vào tai tôi, nhưng lần này nghe giọng nó quả quyết lắm:
- Đúng là khỉ thật rồi mày ạ! Khỉ thích ăn chuối mà!
Thế rồi bọn tôi lại rón rén bò dọc theo bờ mương và chạy về làng. Chúng tôi nấp sau đống rơm nơi góc vườn nhà tôi, trải rơm ra đất thật êm rồi hai thằng nằm ngửa mặt lên, vừa ăn táo vừa ngắm mảnh trăng non trên nền trời nhờn nhợt, với nhập nhòe mấy ngôi sao khi tỏ khi mờ…
- Ước mơ của mày sau này là gì? – Tôi vừa hỏi thằng Sang vừa cho táo lên mồm cắn rôm rốp.
- Tao muốn làm thợ sửa ống nước! Thế còn mày?
- Tao cũng giống mày!
Tôi và nó cười sằng sặc, rồi lại cắn, lại nhai, lại ngắm sao trời…
“Phèng phèng! Phèng Phèng! Có khỉ! Có khỉ!”
Tiếng gõ mâm báo động và tiếng kêu gào của ai đó ầm ĩ ở cuối làng. Vậy là rầm rậm rầm rập đàn ông từ các ngõ ùa ra, nào đuốc, nào cuốc, nào gậy gộc, ai ai cũng rất khẩn trương, hối hả, vội vàng. Tôi và thằng Sang cũng lập tức bật ngay dậy.
- Đi xem đuổi khỉ không? – Thằng Sang hỏi tôi.
- Thôi! Sợ lắm! Người ta cấm không cho trẻ con ra đó đâu!
- Mình bí mật bám theo sau, họ sao biết được!
Vậy là lại một lần nữa tôi bị thằng Sang rủ rê mà gật đầu. Chúng tôi lập tức chạy theo đám người đuổi khỉ ấy, tất nhiên là không dám chạy lộ liễu mà phải chạy sát vào mé đường, nép vào mép vườn, thấy có người lớn đằng trước ngoái lại, hoặc đằng sau ùa tới là phải nhanh chóng chui ngay vào trong vườn để trốn. Chúng tôi cứ thế bám theo bọn họ cho đến khi có một người đàn ông cầm bó đuốc tự nhiên đi chầm chậm và tụt dần lại phía sau khiến tôi và thằng Sang cũng không dám chạy vượt lên. Dưới ánh trăng mập mờ, trong ánh đuộc nhập nhờ, và qua cả cái dáng đi thấp thểnh của người đàn ông ấy, có vẻ như tôi đã nhận ra ông ta là ai. Tôi quay sang thì thào vào tai thằng Sang:
- Ông kia nhìn giống bố mày quá!
- Là bố tao đấy chứ còn ai! Sao tự dưng bố tao lại đi tụt lại nhỉ?
Thằng Sang vừa dứt lời thì ngọn đuốc tắt cái “phụp”, và cũng gần như đồng thời, bố thằng Sang quẳng cây đuốc đi, nhảy phắt rồi mất hút vào trong vườn của nhà vợ chồng cô Hậu và chú Môn…
Sau một thoáng suy tính, thằng Sang và tôi quyết định bám theo bố nó để xem ông ấy vào vườn nhà cô Hậu và chú Môn để làm gì. Vậy là hai thằng tôi lại cúi rạp, men theo hàng rào bằng râm bụt lô nhô, bò dần về phía sân nhà cô Hậu và chú Môn. Bò đến gần chỗ gốc dừa ở phía góc vườn, cạnh mép sân, chợt hai thằng tôi khựng lại khi nghe tiếng kêu ư ử rất giống với tiếng kêu của hai con khỉ mà chúng tôi nhìn thấy lúc đi hái táo ở vìa rừng. Và cũng lại là một người chổng mông, khom lưng ôm gốc dừa, người kia đứng thẳng phía sau, ôm mông người đứng trước. Chỉ có điều lần này, chúng tôi chắc chắn người đang đứng nhún nhẩy phía sau kia chính là bố thằng Sang, còn người đàn bà đang cúi khom lưng ôm gốc dừa kia có lẽ là cô Hậu – vợ chú Môn.
Thế rồi thằng Sang đứng bật dậy, nhao tới chỗ bố nó, hỏi bằng giọng thản nhiên:
- Bố với cô đang làm gì vậy ạ? Sao bố không đi đuổi khỉ mà lại vào đây?
Bố thằng Sang và cô Hậu hốt hoảng quay ra. Nhưng có lẽ khi thấy đó chỉ là một thằng trẻ ranh, họ đã yên tâm thở phào:
- Bố đi đuổi khỉ mà! Thấy một con khỉ chạy vào đây nên bố bám theo. Con khỉ nó chui vào gốc dừa, bố phải gọi cô Hậu giúp bố một tay đuổi con khỉ ra!
- Nhưng sao bố lại ôm mông cô Hậu?
- Bố không ôm, nhỡ con khỉ nó lôi tuột cô Hậu vào trong gốc dừa luôn thì sao? Thôi, đi về học bài đi! Cấm không được kể chuyện này cho mẹ mày biết đâu đấy nhé!
Bị bố đuổi, thằng Sang tiu nghỉu quay về. Tôi và nó cũng chán chẳng muốn bám theo những người đuổi khỉ nữa nên cả hai quyết định qua nhà thằng Sang hái cam ăn. Nhà thằng Sang có vườn cam sai lắm! Tất nhiên là phải hái trộm, chứ bố mẹ thằng Sang đời nào cho hái, họ để dành cuối năm bán lấy tiền tiêu tết. Vậy là tôi với nó lại chui qua hàng rào, âm thầm đột nhập vào vườn cam. Bọn tôi hái mỗi đứa vài ba quả rồi lẹ làng chuồn ra. Lúc bò qua góc vườn, chỗ khóm chuối hột, tôi và thằng Sang lại nghe tiếng kêu ư ử rất giống với tiếng kêu của hai con khỉ mà chúng tôi nhìn thấy lúc đi hái táo ở vìa rừng.
Tôi và nó bò lại gần xem sao. Và chúng tôi cũng thấy hai người: một chổng mông, khom lưng ôm gốc chuối, một đứng thẳng phía sau, ôm mông người đứng trước. Trong ánh trăng nhập nhờ, tôi chỉ có thể khẳng định rằng người đàn bà đang cúi khom lưng ôm gốc chuối kia là mẹ thằng Sang, còn cái người đang đứng nhún nhẩy phía sau thì tôi chưa rõ lắm. Đang căng mắt quan sát để đoán xem đó là ai thì thằng Sang đã ghé tai tôi xì xào:
- Chuồn thôi mày! Chắc họ đang đuổi khỉ! Kệ họ!
Bọn tôi lại mang cam ra sau đống rơm nơi góc vườn nhà tôi, nằm thẳng cẳng lên mớ rơm trải êm êm dưới đất, ngửa mặt lên, vừa ăn cam vừa ngắm mảnh trăng non trên nền trời nhờn nhợt với nhập nhòe mấy ngôi sao khi tỏ khi mờ. Phía đầu làng, ánh đuốc của những người đi đuổi khỉ dù vẫn lập lòe nhưng đã thưa thớt đi rất nhiều; tiếng người nói, tiếng hô hào, dù vẫn còn nhưng khá lẻ tẻ và yếu ớt! So với lúc đầu, ước chừng số lượng có lẽ đã giảm đi già nửa!
Rồi thằng Sang lại cất giọng, dù mồm vẫn đang nhai nhồm nhoàm:
- Có lẽ sau này lớn lên tao sẽ không làm thợ sửa ống nước nữa đâu mày ạ!
- Vậy mày định làm gì? – Tôi hỏi.
- Tao muốn làm người đuổi khỉ để bảo vệ bình yên cho dân làng! Thế còn mày?
- Tao cũng giống mày!
Rồi tôi và nó cùng cười sằng sặc, và lại cắn, lại nhai, lại ngửa mặt lên trời ngắm trăng sao. Nhưng có vẻ như sắp mưa thì phải, mây ở đâu ùa về làm bầu trời u ám, chẳng còn thấy trăng non, cũng hết cả những ngôi sao nhập nhòe khi tỏ khi mờ…
Tác giả: Võ Tòng Đánh mèo