80s toys - Atari. I still have
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện cười bựa
Tôi là nhà khoa học

Tôi là nhà khoa học



- Chuyên mục: Truyện cười bựa
- Lượt xem:
TÔI LÀ NHÀ KHOA HỌC

Tôi là một nhà nghiên cứu khoa học, cái đam mê khoa học nó đã ăn sâu vào máu, vào tim tôi, đến nỗi ngay từ khi còn bé xíu, khi cùng đám bạn xem phim con heo, trong lúc chúng nó mắt đờ đi, dãi nhỏ ròng ròng, mồm há hốc, miệng thở dốc, cổ họng khô khốc, đắm mình vào từng chuyển động, từng tuyệt chiêu của các diễn viên, thả hồn vào những pha hành động gay cấn, hấp dẫn trên phim thì tôi lại chăm chú vào một thứ khác: đó là cái vật bằng cao su, tròn tròn, dài dài trên tay của anh diễn viên chính. Ngay từ lúc ấy, tôi đã tự đặt câu hỏi là tại sao cái vật đó không hề cắm điện mà nó vẫn rung lên được bần bật, và cái đầu nó còn ngọ nguậy liên hồi, giống hệt con sâu. Từ đó, tôi nung nấu ước mơ trở thành nhà khoa học, quyết tâm tìm được lời giải cho những thắc mắc của mình.

Và giờ thì tôi đã trở thành một nhà khoa học khá nổi tiếng, mặc dù khi hỏi đến tên tôi, hầu như mọi người đều lắc đầu không biết. Ngày 6/9/96, tôi suýt được giải Nô-Ben cho công trình nghiên cứu khoa học có tên: “Làm sao để nước tè không bắn tung tóe ra nắp bồn cầu khi đi vệ sinh?”. Tôi nhớ không nhầm thì năm đó, tiến sĩ Chim Khủng Nên Bao Thủng, một nhà khoa học người Lào, với công trình nghiên cứu có tên: “Làm sao để cùng lên đỉnh khi bị hiếp dâm?” đã đoạt giải Nô-Ben dù cho số tin nhắn bình chọn mà ông ấy nhận được chỉ nhiều hơn tôi đúng 2 tin. 0.

Hiện tại, tôi đang theo đuổi một công trình nghiên cứu về loài chuột đồng. Ý tưởng của công trình này thì rất tình cờ thôi. Lần ấy, trên tivi có chiếu cảnh một bác nông dân ngồi khóc vật vã bên ruộng lúa đã bị chuột cắn phá tan tành. Bác khóc vì bọn chuột đã cướp đi toàn bộ công sức của mình, vì một mùa vụ thất bát, đói kém đang chờ đợi phía trước. Nhìn cái cảnh tượng ấy, nước mắt tôi cũng ứa ra, rồi tôi tự hỏi: “Mình là một nhà khoa học, mình phải làm gì đi chứ? Đây chính là trách nhiệm của mình, không thể để người nông dân chịu khổ sở, thiệt thòi như vậy được!”. Chính điều đó đã thôi thúc tôi nghiên cứu về tập tính của loài chuột đồng, hi vọng sẽ tìm ra cách tiêu diệt, hoặc ít ra là hạn chế mức độ phá hoại của chúng.

Tôi bắt mấy con chuột đồng, nhốt vào lồng, rồi dành cả tháng trời vùi đầu trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu, quan sát. Sau rất nhiều những thí nghiệm và phân tích, tôi phát hiện ra một điều rất thú vị, đó là ở thể trạng bình thường, chuột đồng rất thích ăn thóc, thả vài hạt thóc vào lồng là chúng lao tới xơi ngay. Thế nhưng, khi tôi cắt cụt bốn chân của chúng thì đột nhiên chuột đồng lại không thích ăn thóc nữa, tôi thả cả nắm thóc trước mặt nó, cách vị trí nó ngồi chỉ hơn một gang tay, ấy vậy mà nó cứ dửng dưng, không thèm lao tới như mọi lần. Qua đó, tôi có thể kết luận rằng: khi bị cắt cụt cả bốn chân, chuột đồng sẽ mất luôn thói quen ăn thóc.

Tôi sẽ gửi công trình của mình tới Hội đồng Khoa học Quốc gia để công bố rộng rãi, đưa vào áp dụng và phục vụ thực tế. Chỉ cần thực hiện đúng theo phương pháp mà tôi đã làm thì chắc chắn từ nay, chuột đồng không còn là mối lo của bà con nông dân nữa.

Sự nghiệp thì thành công là thế, ấy vậy nhưng chuyện tình duyên của tôi thì ảm đạm vô cùng. Gần bốn chục tuổi rồi mà tôi vẫn chưa tìm được một người đàn bà đầu ấp tay gối, vẫn lủi thủi một mình đi về sớm tối, dù bạn bè rất tích cực mai mối, rồi cha mẹ liên tục thúc hối. Lần ấy lên Phây, tôi quen một em teen khá xinh và đáng yêu. Cũng có ý định tán tỉnh, nhưng sau hỏi ra mới biết em ấy là con gái của thằng bạn học cùng cấp 3 với tôi, nó lấy vợ từ năm 20 tuổi. Các cụ có câu: “Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan”, huống hồ đây lại là con của bạn? Nếu vẫn cố xơi, có khác gì tôi là thằng khốn nạn?

Thấy tôi mãi mà vẫn chưa kiếm được mối nào, thằng bạn cùng cơ quan với tôi cũng tỏ ra sốt ruột:

- Mày chẳng cần phải tìm kiếm xa xôi, tao thấy em Lệ ở phòng Kế toán cũng ổn đấy chứ?

- Em Lệ ngực hơi xệ, tao không thích! – Tôi trả lời dứt khoát!

- Thế còn em Tâm?

- Em Tâm mặt hơi dâm!

- Thế còn em Nga?

- Em Nga? Có phải là cái em đi Vespa, mặt xấu như ma?

- Các cụ bảo rồi, yêu nhau thì phải biết nhìn vào những điểm tốt, bỏ qua những điểm xấu cho nhau. Mày đừng nhìn vào mặt em ấy nữa, hãy nhìn vào cái xe Vespa, nhìn vào vòng một, vòng ba. Nếu xét theo những tiêu chí đó, tao tin là không ai hơn được em Nga!

- Vậy đêm tân hôn, tao phải dắt cả cái Vespa lên giường, rồi bắt cô dâu úp mặt vào tường, chổng cái vòng ba ra?

- Đệt! Thôi được, cuối tuần này đi với tao đến nhà ông chú tao. Ông này có đứa con gái cực ngoan và ngon. Đảm bảo gặp xong mày sẽ thích!

Tôi cũng không hi vọng lắm vào độ chân thực của những lời thằng bạn tôi nói. Nhưng thôi, đi thì đi, có mất gì đâu?! Vậy là chiều thứ 7, tôi cùng thằng bạn đến ăn tối ở nhà chú nó. Rồi khi nhìn thấy đứa con gái của ông chú, tôi mới tin là thằng bạn tôi nói thật. Nàng đẹp một cách dịu dàng, khuôn mặt trái xoan, da trắng mịn màng, chiếc váy ngắn bó sát, mỏng tang khiến tim tôi run rẩy, xốn xang…

- Giới thiệu với cô chú và em, đây là bạn cháu, một nhà nghiên cứu khoa học khá nổi tiếng! Giới thiệu với mày, đây là chú Kim, còn đây là cô Tếch, và đây là Thảo, con gái của cô chú!

- Chào Thảo! Rất vui được gặp em! Thảo chắc vẫn còn đang đi học?

- Dạ không! Em tốt nghiệp rồi, em đang làm cô giáo!

Bố mẹ nàng biết tôi là nhà khoa học thì không giấu được vẻ quý mến và ngưỡng mộ. Đương nhiên rồi, có phải ai cũng đủ năng lực để trở thành một nhà nghiên cứu khoa học đâu, vậy nên, ông bà ấy hỏi chuyện tôi rất cởi mở:

- Cháu nghiên cứu khoa học chắc vất vả lắm nhỉ?! Thế đợt tới, có công trình nghiên cứu nào không?

- Dạ có ạ! Hiện nay tình hình tai nạn giao thông ở Việt Nam, đặc biệt là với đối tượng sử dụng xe máy, đang ở mức báo động. Cháu đang nghiên cứu một thiết bị cảnh báo tai nạn, lắp trực tiếp vào xe máy, nó sẽ nhắc nhở và báo cho người điều khiển xe máy biết về mối nguy hiểm có thể xảy ra.

- Hay! Rất thiết thực! Vậy thiết bị đó hoạt động thế nào? Nó sẽ cảnh báo khi người điều khiển vượt quá tốc độ cho phép hoặc khi có nguy cơ tai nạn?

- Dạ không ạ! Sau khi xảy ra tai nạn, nếu xe máy văng ra khoảng hơn hai chục mét thì lúc đó thiết bị sẽ phát ra tiếng kêu “tút tút” để cảnh báo ạ!

- Cảnh báo cái gì?

- Dạ! Cảnh báo để nhắc mọi người mau gọi xe cấp cứu ạ!

- Đệt! Thôi, đi rửa tay đi, rồi vào ăn cơm nhanh cho nóng!

Bạn tôi và mọi người nghe chú Kim bảo vậy thì lục đục đứng dậy, toan đi rửa tay, nhưng tôi đã kịp thời ngăn lại:

- Mọi người khoan đã! Trước giờ, chúng ta thường có thói quen rửa tay trước khi ăn và sau khi đi vệ sinh, nghe thì có vẻ là hợp lý, nhưng thực ra đó là một thói quen xấu và rất phản khoa học. Xét về khía cạnh khoa học thì việc rửa tay trước khi ăn sẽ vô tình làm mất đi một số vi khuẩn có lợi cho tiêu hóa, khiến chúng ta ăn sẽ mất ngon, dễ gây đầy bụng, khó tiêu. Vì vậy, từ nay, chúng ta phải tập cho mình thói quen rửa tay trước khi đi vệ sinh và sau khi ăn xong, đó mới là khoa học!

Nghe tôi phân tích xong, chả thấy ai ý kiến gì, tất cả đều lầm lì ngồi xuống bàn ăn. Còn ý kiến gì được nữa? Tôi đưa ra lý lẽ và cơ sở khoa học quá thuyết phục rồi! Đến lúc mọi người chuẩn bị ăn cơm thì mới phát hiện ra là chú Kim vẫn chưa có bát. Em Thảo lại lật đật chạy vào bếp, lục mãi mới tìm được một cái bát ăn cơm cho bố, nhưng có vẻ như cái bát này để lâu ngày không dùng thì phải, một lớp bụi bẩn và cáu vàng phủ đều lên bề mặt bát. Thảo toan mang bát đi rửa thì lại lập tức bị tôi ngăn lại:

- Đừng rửa em! Cứ để như vậy cho bố em ăn đi! Xét về khía cạnh khoa học thì lớp bụi và cáu vàng đó chứa rất nhiều vi khuẩn có lợi cho tiêu hóa, giúp chống táo bón, đầy hơi, chướng bụng!

Không hiểu vì không muốn mất lòng khách, hay vì lý lẽ và cơ sở khoa học của tôi đưa ra quá thuyết phục mà bố nàng cũng ngậm ngùi ăn cơm bằng cái bát bụi bẩn, loang lổ ấy. Ông ăn cặm cụi, lặng lẽ, và mặt thì đỏ bừng bừng, dù mới chỉ nhấp môi chút rượu.

Không biết thức ăn chế biến kiểu gì mà đang ăn tôi thấy đau bụng kinh khủng, bụng sôi lên ùng ục. Tôi cuống cuồng lao vào nhà vệ sinh, ở trong đó một lúc khá lâu, đến khi thấy bụng nhẹ bớt thì mới dám ra bàn ăn tiếp. Tưởng là mọi việc đã yên, ai ngờ, đang ăn thì cô Tếch tự nhiên chau mày lại, mặt nhăn nhó, cái mũi chun chun như mũi chó:

- Có mùi gì thối thế nhỉ?

- Ừ! Đúng là thối thật! – Chú Kim đang ăn cũng buông bát đũa đồng tình.

Em Thảo có vẻ như đã biết được nguyên do, tôi thấy em ấy chạy thẳng vào nhà vệ sinh, rồi lập tức quay ra, mồm oang oang như cái loa:

- Trời ơi! Ai vừa đi ỉa xong không xả nước! Thối quá!

Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, đương nhiên rồi, bởi vì ai cũng biết là tôi vừa vào nhà vệ sinh rất lâu…

- Cậu đi ỉa quên xả nước hả? – Chú Kim hỏi tôi bằng giọng thảng thốt pha chút bực bội.

- Dạ vâng! Nhưng không phải là quên, mà xét về khía cạnh khoa học thì việc xả nước ngay sau khi đi ỉa là một thói quen rất xấu và rất phản khoa học vì…

Tôi chưa kịp nói hết câu, chưa kịp đưa ra lý lẽ và cơ sở khoa học của mình thì đã thấy bố nàng mặt hầm hầm, tay cầm chai Vodka nhảy lên bàn, lao về phía tôi. Thằng ngu nào cũng biết là lão ấy định phang cái chai vào đầu tôi…

- ĐKM mày! Bố mày nhịn mày đủ rồi! Để bố đập vỡ đầu mày xem có phải là phản khoa học không…

Tôi hốt hoảng quăng đũa bát trên tay đi rồi co cẳng chạy, chạy vắt chân lên gáy, dù tôi thừa biết rằng vừa ăn xong mà chạy là một thói quen không tốt, là rất phản khoa học. Tuy vậy, trong cuộc sống, có những tình huống, có những lúc, có những cảm xúc, dù biết là phản khoa học, nhưng ta vẫn cứ phải làm!

Tác giả: Vo_tonq_danh_meo
Bài mới cùng chuyên mục

Truyện cười bựa: Hên xui

Truyện cười bựa: Hịch Phây-búc

Truyện cười bựa: Cô dâu 80 tuổi

Truyện cười bựa: Thật Và Giả

Truyện cười bựa: ÁNH VIÊN HƠI QUÁ ĐÁNG!

1234...424344»
Bài ngẫu nhiên

Nước Mắt Của Nắng, Nụ Cười Của Mưa

Bang Bang Mobile - Siêu Phẩm Tank Chiến Đấu Online Duy Nhất Tại VN

Tôi đã ăn thịt chó

Bang Bang Mobile - Siêu Phẩm Tank Chiến Đấu Online Duy Nhất Tại VN

Tựa manga Sore Ga Seiyuu! của tác giả Kenjiro Hata sẽ được chuyển thể thành anime

Bang Bang Mobile - Siêu Phẩm Tank Chiến Đấu Online Duy Nhất Tại VN

Tựa manga Sore Ga Seiyuu! của tác giả Kenjiro Hata sẽ được chuyển thể thành anime

TAG: