THẰNG BIẾN THÁI
Độ này, cứ vào lúc đêm khuya, vắng vẻ, người dân khu tôi lại thi thoảng giật mình bởi tiếng phụ nữ la hét, kêu cứu thất thanh, rồi tiếng chân chạy rầm rập, tiếng khóc nức nở, tiếng cười khả ố, tất cả quyện vào nhau tạo nên một cảm giác hoang mang, lo sợ, bao trùm cả khu phố nhỏ. Khi dân trong phố chạy bổ ra xem sự tình thế nào thì hung thủ đã lủi mất, chỉ còn thấy nạn nhân – thường là một cô gái, vẫn đứng đấy, run như cầy sấy, khóc lóc, mếu máo, mặt không còn giọt máu.
Theo lời kể của những cô gái ấy thì trong lúc họ đứng đợi xe buýt, có một gã đàn ông biến thái lân la lại gần rồi bất ngờ tụt quần khoe hàng, tay hắn đưa lên đưa xuống, vuốt ve nhẹ nhàng. Các cô ấy sợ quá hét lên và bỏ chạy thì gã đó lủng lẳng đuổi theo, vừa chạy vừa cười rất bệnh hoạn. Khi thấy bà con quanh đó đổ ra thì hắn nhanh như cắt lẩn vào khu vườn hoang rồi chuồn mất.
Với tư cách là tổ trưởng của khu, tôi nung nấu quyết tâm tìm ra hung thủ để trấn an lòng dân, đập tan những hoang mang lo lắng trong dư luận, trả lại cho con đường nhịp sống bình yên, để các em sinh viên thong thả đến trường, để những đôi uyên ương tha hồ hú hí…
Vậy là tối hôm sau, tôi hì hụi cải trang thành một người đàn bà xinh đẹp với chiếc váy mềm mại thướt tha, vai choàng khăn voan óng ánh rất điệu đà. Với vẻ đẹp này, tôi tin là thằng biến thái sớm muộn cũng sẽ xuất hiện và sa vào cái bẫy của tôi giăng ra mà thôi.
Chưa đến 10 giờ đêm nhưng con phố ở khu tôi đã vắng lắm rồi, ít người qua lại! Sự nhộn nhịp chỉ đến bởi những tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng đàn chuột hoang đuổi nhau chin chít trong những lỗ cống bên đường, sau những lùm cây dại, và dưới ánh đèn vàng nhờ nhợ, hiu hắt, liêu trai. Tôi ưỡn ẹo trong bộ dạng của một thiếu nữ đài trang, hở hang, dịu dàng lang thang trên phố, rồi đi về chỗ bến xe buýt, nơi mà thằng biến thái thường xuất hiện để giở trò đê tiện. Bến xe buýt cũng vắng hoe, chỉ có tôi cùng với một cô gái khá trẻ đang bế đứa con nhỏ trên tay…
- Khuya rồi mà hai mẹ con vẫn đi đâu? – tôi hỏi với vẻ ân cần dù đang phải ép cái cổ họng lại để cho cái giọng nói nó the thé và chua lóe giống giọng đàn bà.
- Dạ chào chị! Mẹ con em về thị trấn!
- Trời! Về thị trấn sao lại bắt xe ở đây? Ra ngoài đường to kia nhiều xe hơn chứ!
- Em biết! Nhưng em nghe nói khu này có thằng biến thái thường hay xuất hiện rồi tụt quần khoe hàng, vậy nên em mới phải lặn lội vào tận đây bắt xe, hi vọng là sẽ được gặp nó. Nhưng số em đen quá chị à! Cả tuần nay em đợi bắt xe ở đây mà có thấy nó lần nào đâu? Em nản quá rồi, chắc cố đợi nốt tuần sau nữa, nếu nó vẫn không xuất hiện thì có lẽ em bỏ cuộc thôi!
Cô gái vừa kể vừa thở dài ngao ngán. Tôi đang định nói một vài lời an ủi thì đột nhiên thấy cô ấy quay sang rồi đưa đứa bé cho tôi:
- Chị bế cháu hộ em tí, em chỉnh lại cái coóc-sê, sáng đi vội nên mặc ngược đằng trước ra đằng sau, giờ nó cứ cồm cộm ở lưng, còn đằng trước thì lại cứ tưng tưng, khó chịu quá!
Tôi đón lấy đứa bé mà tay run run, mồm há hốc, miệng khô khốc. Còn cô gái ấy, chắc vì tôi cải trang khéo quá nên không hề mảy may nghi ngờ mà cứ hồn nhiên tốc áo lên chỉnh lại coóc-sê. Tôi đang lặng người đi để tận hưởng thứ cảm giác mê ly thì bất chợt nghe giọng cô gái kêu lên thảng thốt:
- Kìa chị! Chị bế con em cẩn thận! Chị đang dốc ngược đầu nó xuống kìa!
Tôi cuống cuồng đưa đứa bé trở về vị trí cân bằng. Tưởng thế là được yên ổn xem tiếp, ai ngờ, vài giây sau lại bị cô ấy nhắc nhở:
- Kìa chị! Cẩn thận không nước dãi của chị nhỏ vào mặt con em giờ!
Nhưng không kịp thật rồi, bởi mớ nước dãi đã ròng ròng tuôn ra từ miệng tôi và rơi thẳng vào mồm, vào mũi đứa bé. Nó bị sặc, ho khùng khục rồi khóc ré lên. Kể cả khi mẹ nó đã bế, đã vỗ về, nâng nịu trên tay thì tiếng khóc của nó vẫn không ngớt. Tôi thấy đứa bé khóc thì xót quá nên liền mách nước:
- Hay em cho con bú đi! Biết đâu nó cũng đang thèm ti!
Ấy vậy mà hiệu quả thật, mẹ vừa nhét ti vào mồm là đứa bé nín bặt. Cái mặt nó hớn hở, miệng mút chùn chụt, tay thì đưa lên khua khoắng, xoa nắn, rờ rờ cái ti còn lại. Nhìn cảnh đó, tự nhiên tôi lại phì cười…
- Chị cười gì vậy? – Cô gái vừa cho con bú vừa thắc mắc.
- À, chị cười vì thấy cái kiểu ti của đứa bé giống chị quá!
- Ý chị là ngày xưa chị cũng ti như thế?
- Không chỉ ngày xưa đâu, mà giờ cũng vẫn vậy!
Thế rồi xe buýt đến, hai mẹ con cô gái vội vàng lên xe, đồng thời, một bà cụ khoảng gần 60 tuổi lật đật bước xuống bến. Bà cụ ngồi xuống ghế chờ ngay cạnh tôi, mắt hững hờ nhìn ngó xa xôi…
- Giờ này, bà vẫn định đi đâu vậy ạ? – Tôi hỏi bà bằng giọng lễ phép.
- Chào chị! Tôi có chút việc!
- Khu này có một thằng biến thái nó hay quanh quẩn rồi làm bậy. Bà nên cẩn thận ạ!
- Cảm ơn chị! Tôi biết rồi! Tôi cũng đã bị nó giở trò một lần ở đây rồi!
- Trời đất! Thế mà bà vẫn dám một mình quay lại đây sao?
- Thì tại lần trước tôi không mang kính theo nên nhìn không có rõ. Hôm nay, tôi đeo kính sẵn rồi! Yên tâm lắm!
Tôi đứng dậy chào bà cụ rồi rảo bước đi, bởi ngồi lại với bà cụ thì tôi cũng chẳng biết nói thêm gì. Hơn nữa, cứ ngồi ở bến xe buýt ấy chưa chắc đã phải cách hay vì thỉnh thoảng lại có người lên xuống, thằng biến thái sẽ sợ, không dám chui ra. Biết đâu thấy tôi đi lang thang một mình, nó lại xuất hiện thì sao?
Có vẻ như suy luận của tôi là đúng, bởi chỉ mới đi được một đoạn, tôi đã thấy có bóng đàn ông bám theo phía sau mình. Bước chân của hắn ngày một nhanh, vội vàng, và áp sát gần tôi hơn. Tôi run run, hồi hộp, vừa đi vừa đánh mắt, cố gắng theo dõi và kiểm soát mọi hành động của hắn. Khoảng cách giữa tôi và hắn đã gần lắm rồi, gần đến nỗi, tôi nghe rõ được tiếng hắn đang cởi dây lưng leng keng, rồi tiếng khóa quần kéo rèng rẹc. Nếu theo đúng những gì mà các cô gái bị hại đã kể lại thì bước tiếp theo chắc chắn hắn sẽ gọi tôi quay lại rồi tụt quần xuống luôn. “Được rồi! Thằng biến thái, mày chết với ông!”.
Ấy nhưng không, tôi đợi mãi chẳng thấy tiếng gọi nào, thằng đó cũng không áp sát tôi nữa mà hình như nó đã đứng lại. Có lẽ nào nó đã phát hiện ra tôi không phải đàn bà? Tôi lập tức quay ngoắt lại thì thấy thằng đó đang đứng úp mặt vào gốc cây, mặt ngây ngây. Đù! Hóa ra là thằng đái bậy! Không phải thằng biến thái! Bực thật! Một cảm giác hụt hẫng trào dâng trong lòng bởi đã có giây phút tôi ngỡ như mình sắp thành công, sắp tóm được hắn đến nơi rồi, vậy mà giờ đây, tất cả lại về con số không.
Nhưng cũng may, cảm giác hụt hẫng ấy không kéo dài quá lâu, bởi lại một bóng đàn ông nữa vừa xuất hiện và tiến về phía tôi. Hi vọng lần này là nó. Tôi bước dập dừng, cầm chừng để thăm dò. Thằng đó thì ngược lại, bước rất gấp gáp, chỉ tích tắc nó đã đứng gần sát bên tôi. Chỉ cần nó cất tiếng gọi tôi nữa thôi thì khả năng nó là thằng biến thái gần như là trăm phần trăm rồi…
- Em ơi! Quay lại đây anh bảo!
Đúng là nó vừa gọi tôi! Cái giọng nghe rất sở khanh và đểu cáng. Lần này để xem mày thoát bằng cách nào! Đồ bệnh hoạn! Tôi nhanh như cắt xoay người lại trong tư thế sẵn sàng đối phó. Thế nhưng lạ quá! Bởi nếu theo kịch bản thì nó phải tụt quần ra rồi lấy tay xoa xoa chứ nhỉ? Vậy mà không, nó cứ nhìn tôi trơ trơ như thằng bị đơ. Đang băn khoăn chưa biết sự việc sẽ tiếp diễn ra sao thì lại nghe cái giọng sở khanh của nó cất lên:
- Đi không em?
- Đi đâu anh? – Tôi hỏi với giọng đã có phần thất vọng.
- Đù! Em cứ đùa! Ăn mặc như con cave, đêm khuya lang thang đứng đường thế này thì chỉ có đi khách chứ còn đi đâu nữa? Qua đêm giá bao nhiêu em?
- Miễn phí anh ạ! Em bị SIDA, giai đoạn cuối rồi, chuẩn bị đi chết đây, nên tiền bạc không quan trọng nữa, em chiêu đãi cuộc đời luôn! Đi nào anh!
Thằng đó sững người, lẳng lặng bước vội đi, mồm lẩm bẩm câu gì đó, tôi nghe không rõ, chỉ thấy loáng thoáng hình như có từ điên hay khùng gì đấy. Tôi cũng mặc, bởi tôi nản lắm rồi! “Thôi, về nghỉ thôi! Coi như hôm nay thằng biến thái ấy gặp may. Nhưng trước sau gì tao cũng sẽ bắt được mày!”.
Tôi gỡ mái tóc giả, tháo khăn, cởi váy ra, rồi thất thểu quay về nhà. Tới cổng, nhìn thấy con Vespa dựng ở cạnh chậu hoa thì tôi biết con gái tôi đã đi chơi về. Nghe tiếng mở cổng lạch cạch, nó ghé cửa phòng, rồi thò đầu ra chào bố. Tôi nhìn thoáng qua là đã hiểu vấn đề nhưng vẫn cố tình hỏi nó:
- Thằng nào ở trong phòng con đấy?
- Bạn trai mới của con!
- Thế cái thằng đi SH, người như con chuột nhắt ấy đâu?
- Bọn con chia tay sáng nay rồi!
Dứt lời, nó đóng sầm cửa lại. Tôi cũng chả buồn nói gì thêm mà đi luôn vào nhà tắm tẩy trang cho sạch sẽ. Vừa bước từ nhà tắm ra thì cũng là lúc vợ tôi đi đòi nợ ở mấy nhà đầu phố về. Hình như không đòi được tiền thì phải, bởi tôi thấy mặt vợ tôi hằm hằm, bước qua tôi mà chẳng thèm nói câu nào. Chắc vợ tôi không biết là con gái tôi đang ở với bạn trai mới trong phòng nên mụ cứ hồn nhiên đẩy cửa phòng con gái mà đi vào. Và gần như ngay lập tức, tôi nghe tiếng mụ vợ tôi la hét, gào thét, chửi bới té tát:
- Thằng biến thái! Cút ngay! Cút ngay ra khỏi phòng con gái tao không tao đập chết mày giờ! Đồ bệnh hoạn!
Vừa nói, vợ tôi vừa vớ lấy cái cán chổi phang tới tấp. Thằng bạn trai mới của con gái tôi sợ quá phi ra khỏi phòng rồi lao vù ra phía cổng, chạy mất tích. Con gái tôi thì vừa giữ tay mẹ, vừa khóc lóc, giải thích:
- Không phải biến thái đâu mẹ ơi! Mẹ hiểu lầm rồi!
- Hiểu lầm sao được? Rõ ràng mẹ bắt quả tang nó đang làm trò biến thái, bệnh hoạn trong phòng con. Tại sao con không kêu lên mà lại còn giúp nó, vào hùa với nó? Ngu ơi là ngu!
Tôi cũng đã định lao tới, giải thích cho vợ, nhưng thôi, mụ ấy đang bị kích động, có giải thích cũng chẳng ích gì. Đợi đến khi hai vợ chồng tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, và cũng là lúc cơn giận của vợ đã nguôi, tôi mới ôm vợ, giọng nhẹ nhàng:
- Có vẻ như em chưa hiểu thế nào là biến thái thì phải?! Biến thái hay không nó còn tùy vào hoàn cảnh em ạ! Cùng hành động đó, làm ở chỗ này thì là biến thái, nhưng làm ở chỗ khác thì lại không. Em hiểu chưa?
- Dạ chưa!
- Đệt! Ví dụ nhé, nếu vợ chồng mình quan hệ trong phòng này, trên cái giường này, thì đó là chuyện thiêng liêng, sự thăng hoa của tình yêu. Nhưng nếu đưa nhau ra ngoài đường, ra cổng trường mà quan hệ thì sẽ bị chửi là biến thái, hiểu chưa?
- Dạ chưa!
- Đệt! Vậy phải nói thế nào thì em mới hiểu?
- Đừng nói nữa, làm thật đi, là em sẽ hiểu ngay!
- Thôi cũng được! Nhưng ra chốt cửa lại đã!
- Sao phải chốt?
- Anh sợ con gái xông vào, bắt quả tang, rồi nó lại nghĩ bố nó là thằng biến thái. Haizzz. Nếu cứ theo cái suy nghĩ của em, thì ở Việt Nam mình, chỉ có mấy thằng FA là không biến thái.
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo