Lưu Bị mới lò dò mò sang nhà Vân Trường để hỏi thăm tình hình. Vào đến nhà thì không thấy Vân Trường đâu, chỉ thấy một ông cụ râu còn dài hơn cả Vân Trường đang ngồi nhặt rau.
- Dạ, xin hỏi Vân Trường có ở nhà không cụ?
- Nó ở nhà suốt mấy hôm nay, nhưng không hiểu sợ cái gì mà cứ ở lì trong buồng, ăn uống và đi vệ sinh cũng ở trong đó luôn. Con với chả cái…
- Ơ…thế cụ đây là?
- Ta là Vân Quang Long, bố của Vân Trường.
Nghe tiếng đại ca ngoài sân, Vân Trường mới rụt rè ló mặt ra rồi lấy tay vẫy vẫy Lưu Bị vào trong để bàn chuyện.
- Em thấy nóng ruột quá anh Bị ơi, không biết thằng Trương Phi chết chưa?
- Ta cũng đang lo đây. Ba chúng ta là anh em tốt, khi lời thề đã thốt lên thì mãi mãi là anh em sống chết có nhau, vì thế nên mấy ngày vừa rồi ta ăn ngủ cũng có yên đâu, thương chú Trương Phi quá.
- Hay mình qua nhà Trương Phi xem tình hình thế nào đi anh.
- Ừ, thì ta sang đây tìm đệ cũng chỉ vì chuyện đó thôi mà, mình đi luôn thôi.
- Có cần mua trái cây hay đường sữa gì hỏi thăm không anh? Chú ấy bị trúng gạch thế chắc đau lắm.
- Đệ cứ khách sáo quá, đi tay không cũng được, cần gì bày vẽ. Mình là anh em một nhà rồi, tình cảm là chính, đừng để vật chất nó xen vào. Hơn nữa, nếu Trương Phi bị trúng gạch vào tay chân thì không sao, nhỡ chẳng may dính cả viên gạch vào mồm thì chú ấy cũng đâu có ăn uống được gì, lúc đó ta mua đồ đến có phải là phí tiền không?
- Dạ, anh dạy chí phải ạ.
Vậy là hai anh em Lưu Bị và Quan Vũ lẽo đẽo tay không tìm đến nhà Trương Phi. Cổng nhà Trương Phi khép hờ, cảnh vật im lặng như tờ, không một bóng người, không một tiếng chó sủa, không một tiếng lợn kêu. Ngoài vườn, mấy con gà đói bụng đi lại lờ đờ, phía xa xa, hàng liễu cằn cỗi rủ bóng xuống mặt hồ, gió thổi dật dà dật dờ.
Lưu Bị và Vân Trường cứ lấp ló ngoài cổng mà không ai dám vào…
- Các cậu tìm ai thế?
Nghe tiếng hỏi từ phía sau, cả hai quay ra.
- Dạ, con chào bác! Bọn con hỏi Trương Phi ạ.
- À, thằng Phi đang nằm trong nhà ấy. Mời các cậu vào.
- Thế bác là…?
- Ta là Trương Phì, mẹ của Trương Phi.
Thấy hai anh vào, Trương Phi mừng rỡ reo lên:
- Ơ kìa, hai anh đến sao không báo trước? Mà mấy hôm nay sao không thấy hai anh đâu cả?
Lưu Bị và Quan Vũ nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu thái độ của Trương Phi là như thế nào. Không hề có một chút oán giận hay trách móc gì trong lời nói hay cử chỉ của Trương Phi. Thấy thế Lưu Bị mới thì thầm vào tai Quan Vũ:
- Sao nó không trách móc gì mình nhỉ? Chả lẽ thằng này nó bị mất trí nhớ? Không đúng, nếu mất trí nhớ sao nó lại gọi được tên anh em mình?
- Có thể là mất trí nhớ tức thời thôi anh ạ. Anh nhìn đi, đầu nó quấn băng, chắc nó bị trúng gạch vào đầu, những người bị chấn thương ở đầu thường quên hết những việc đã xảy ra trong khoảng thời gian một hoặc hai tiếng trước thời điểm bị chấn thương.
- Thật vậy à? Nếu vậy thì ngon rồi. Để anh dò thử xem.
Dứt lời, Lưu Bị lao đến ôm chầm lấy Trương Phi, đưa tay lên sờ sờ vết thương trên đầu rồi hỏi thăm bằng giọng đầy lo lắng:
- Trời ơi, sao thế này hả em? Sao lại đến nông nỗi này chứ? Khổ thân em tôi…
- Em cũng không nhớ gì cả anh ạ, chỉ nghe mẹ em kể lại là đêm hôm đó em đi cả đêm không về, sáng hôm sau cả nhà lo lắng quá đổ xô đi tìm thì thấy em nằm bẹp dí bên cạnh vườn cải, quần bị tụt xuống gần mắt cá, chìa cả mông trắng xóa, vết thương ở đỉnh đầu máu vẫn đang rỉ ra…
- Thằng nào? Thằng nào dám đánh em của tôi như thế? Em cố nhớ lại xem nào? Anh mà biết thằng nào làm chuyện này thì anh đến chém chết con bà nó luôn.
- Thôi mà anh, chuyện đã qua rồi.
- Chúng ta 3 người là một, nhìn em chịu nhục thế này anh sao đành lòng. Chưa trả được mối nhục này cho em thì anh chết cũng không mở mắt được mất…
- Vết thương trên đầu thì sẽ lành nhanh thôi anh, nhưng mà, vết thương trong lòng thì…
- Ý em là sao?
- Thằng khốn nạn đó đã lấy đi mất cái quý giá nhất của em, em mất trinh rồi đại ca ơi… Nó thông em…Huhuhu!!!
Một thời gian sau, sức khỏe của Trương Phi đã bình phục, cú sốc tâm lý vì bị cưỡng hiếp cũng dần nguôi ngoai, 3 anh em lại tiếp tục bàn bạc kế hoạch diệt giặc sịp vàng, gây dựng cơ đồ. Trong lúc Lưu Bị đưa ra đường hướng hoạt động, thuyết trình về hoạch định chiến lược ở tầm vĩ mô thì Quan Vũ và Trương Phi ngồi nghe với vẻ mặt khá ngây ngô và không biết là có hiểu cái chi mô. Thấy thế Lưu Bị mới bực mình quát:
- Thôi, tóm lại là thế này. Muốn đánh nhau thì phải có binh khí để chiến đấu và phải có quân sư để tính mưu. Cả hai cái đó anh em ta đều rất thiếu và rất yếu. Trước tiên, về binh khí thì mọi người phải tự lo vì chúng ta không có tiền trang bị đồng bộ được.
- Thế đại ca định dùng binh khí gì? – Trương Phi hỏi.
- Nhà ta có con dao thái chuối, nó khá dài và sắc. Ta chỉ cần mài nhọn cái đầu đi chút là thành gươm rồi. Còn Trương Phi?
- Bà già em có cái gậy xỉa cá khá cứng và nhọn. Em sẽ dùng nó làm thương.
- Tốt, thế còn Quan Vũ?
- Dạ, ông già em có cái liềm chuyên để hái dừa, em sẽ lấy nó buộc vào cái đòn gánh để làm đao.
- Tốt lắm, vậy là binh khí đã đầy đủ. Chỉ còn phải lo vụ quân sư nữa thôi. Ta nghe nói trên núi Tịnh Mông có vị Khổng Minh tiên sinh mưu lược như thần nhưng hiện vẫn đang thất nghiệp, đây có lẽ là cơ may của chúng ta. Anh muốn mời người này về bằng được. Mọi người về chuẩn bị, mai ta sẽ khởi hành đi mời quân sư luôn.
Tờ mờ sáng hôm sau, 3 anh em lặn lội lên đường, đến gần trưa đã tới được núi Tịnh Mông. Chưa biết đi tiếp thế nào thì Lưu Bị thấy một đứa trẻ chăn trâu đang đứng gần phía dưới đít con trâu say sưa thổi kèn. Lưu Bị mới gọi lên và hỏi:
- Cháu bé ơi, cho ta hỏi nhà của Ngọa Long tiên sinh Gia Cát Khổng Minh đi lối nào?
- Bác không cần phải Ngọa Long với Gia Cát làm gì cho nó khó hiểu, chỉ cần hỏi Minh dở hơi thì khu này ai cũng biết cả. Bác cứ đi thẳng, đến chỗ đống rác thải thì rẽ phải, đến chỗ có biển “cấm đái” thì rẽ trái, nhà Minh dở hơi ở ngay bên cái biển cấm đái đó.
Theo lời chỉ dẫn của đứa bé, cả 3 đã tới được nhà của Khổng Minh tiên sinh. Đó là một ngôi nhà tranh nho nhỏ nên thơ, trước hiên có trồng một giàn thiên lý với những nhành hoa rủ xuống mang dáng vẻ khá yểu điệu và lẳng lơ. Ngay dưới gốc giàn thiên lý là một thảm cỏ xanh mượt và êm ái, bên cạnh đặt một vại nước đái. Chắc Khổng Minh tiên sinh hay đi tiểu đêm nên đặt cái vại này ngay bên hiên nhà để đêm hôm đỡ phải lọ mọ ra vườn.
Thấy có khách, một bà lão từ trong nhà tất tả bước ra.
- Ba vị tìm Khổng Minh à? Nó đi vắng rồi.
- Dạ, con chào bác. Bác chắc là mẹ của Khổng Minh tiên sinh?
- Ừ, đúng rồi.
- Dạ, xin hỏi quý danh của bác để bọn con tiện xưng hô ạ?
- Ta là Khổng Tú Quỳnh. Mời các chú vào nhà xơi nước đã.
- Dạ, Khổng Minh tiên sinh đi đâu và bao giờ về ạ?
- Nó qua đằng nhà vợ, bà ngoại của vợ nó ốm nặng lắm, chắc phải vài hôm nữa nó mới về được.
- Dạ, không biết bà ngoại của vợ Khổng Minh tiên sinh ốm vì bệnh gì vậy ạ?
- Bà ấy bị ung thư tử cung và viêm tinh hoàn.
- Dạ, thế thì chắc là khó mà qua khỏi được phải không bác?
- Qua khỏi hay không thì chưa biết, nhưng chắc chắn là sau này không thể sinh đẻ được nữa vì sắp tới sẽ phải cắt bỏ cả tử cung và tinh hoàn luôn.
- Vậy bác làm ơn chuyển lời chia buồn thăm hỏi của bọn con tới bà ngoại của vợ Khổng Minh tiên sinh, và nhắn giúp với Khổng Minh là có Lưu Bị ở Trâu Quỳ tới tìm. Hôm khác bọn con sẽ quay lại. Con chào bác ạ.
Thế là 3 anh em lại lầm lũi quay về. Nhưng họ không nản chí, bởi việc đại sự thì cốt nhất là chữ nhẫn. “Dục tốc bất đạt cực khoái”, các cụ đã dạy như vậy rồi. Một tuần sau, Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi lại tiếp tục trở lại nhà Khổng Minh. Vừa vào đến sân, nhìn thấy đôi dép tổ ong của Khổng Minh ngoài cửa thì cả ba thở phào nhẹ nhõm. Vậy là Khổng Minh đang ở nhà rồi. Vẫn là Khổng Tú Quỳnh ra đón 3 anh em.
- Ba chú lại đến đấy à? Mời vào nhà xơi nước.
- Dạ, hôm nay Khổng Minh tiên sinh ở nhà chứ ạ?
- Ừ, ở nhà, nhưng mà…
- Nhưng sao hả bác?
- Vợ nó đi xuất khẩu lao động, làm ô-sin bên Hàn Quốc mới về phép tối qua. Xa nhau 2 năm rồi không gần gũi nên vừa về cái là chúng nó kéo nhau vào buồng trong hú hí, cứ ầm ầm, huỳnh huỵch từ đêm qua đến giờ, bác có ngủ được đâu, nhìn đi, mắt bác đang đỏ ngầu lên đây này…
- Dạ, tưởng gì, vợ chồng xa nhau lâu thì đương nhiên lúc về phải gần gũi để bù đắp rồi. Bọn con sẽ chờ được ạ.
- Có chắc không đấy?
- Dạ, ý bác là sao ạ?
- Ý tôi là liệu có chắc các chú có đủ kiên nhẫn đợi được cho tới khi hai vợ chồng thằng Minh xong việc không?
- Dạ được chứ, chắc lúc nữa là xong thôi ạ.
- Ừ, tùy các chú.
Ba anh em ngồi trong nhà uống nước và ngóng vào trong buồng chán chê mê mỏi nhưng vẫn chưa thấy một chút tín hiệu nào chứng tỏ Khổng Minh đã xong việc, ngược lại, tiếng ầm ầm, uỳnh uỳnh và gào thét bên trong buồng càng ngày càng to hơn, nhanh hơn, mạnh hơn, xa hơn. Nản quá, cả 3 lượn lờ ra sân ngắm cảnh. Thời gian vẫn trôi, mặt trời nghiêng dần xuống núi. Ánh hồng nhạt của nắng chiều càng làm khung cảnh thêm đìu hiu và buồn thiu như tâm trạng của 3 anh em. Lúc này, mẹ của Khổng Minh mới lại gần thủ thỉ:
- Các chú về đi kẻo trời tối. Không đợi được đâu, tôi là mẹ nó, tôi biết.
- Dạ, thế theo cụ thì khi nào Khổng Minh tiên sinh xong việc ạ?
- Như mọi lần là phải 2 ngày, còn lần này không biết, nhưng chắc cũng không thể sớm hơn đâu. Trong hai ngày đó chúng nó không thò mặt ra ngoài, đói thì gọi cơm tôi mang vào, ăn xong lại chiến đấu tiếp.
- Dạ, thôi, bọn con về đây ạ. Chào bác.
Lần thứ 2 lại phải ra về tay trắng, 3 anh em cũng bắt đầu nản. Nhưng vẫn tự động viên mình, thôi thì quá tam ba bận mà lận đận cũng chỉ ba năm, cố lần nữa xem sao. Để cho chắc ăn, Lưu Bị đợi hẳn một tuần sau mới quay lại. Lần này thì vừa đến sân đã nghe tiếng Khổng Minh ê a đọc sách trong nhà, khỏi phải nói, Lưu Bị và các anh em phấn khởi vô cùng. Thấy khách đến, Khổng Minh tươi cười bước ra thi lễ:
- Ba vị đây chắc là Lưu Bị, Quan Vũ và Trương Phi? Hai lần trước thật thất lễ khi không đón tiếp được, xin lượng thứ, lượng thứ.
- Dạ, xin tiên sinh đừng khách sáo, đều là việc trọng đại không thể đừng được, sao nỡ trách tiên sinh. Xin hỏi hôm nay sinh lực của tiên sinh đã bình phục hoàn toàn chưa ạ?
- À, nửa tiếng sau là bình phục ngay rồi, sao phải đến hôm nay. Mời ba vị xơi nước.
- Đa tạ tiên sinh. Vừa rồi, thấy tiên sinh đang đọc sách, xin hỏi là sách quý gì mà khiến tiên sinh đây hứng thú đến vậy?
- À, ta đang nghiên cứu quyển “Tếu Ngạo Giang Mai”.
- Trời đất ơi, chẳng lẽ phu nhân nhà mình lại mang cái thứ bệnh quái ác đó từ Hàn Quốc về đây truyền thụ lại cho tiên sinh ư?
- Ngươi đang nói bậy bạ CLGT? Đây là tiểu thuyết tâm lý xã hội hành động, không phải sách chữa bệnh.
- À, vậy thì may quá. Mà lần trước, nghe bác gái nói là bà ngoại của vợ tiên sinh ốm nặng lắm, không biết hôm nay bà đã chết chưa?
- Ơn giời, chết rồi. Nhẹ cả người, ốm đau mãi đi đi lại lại mệt lắm.
- Dạ, chúc mừng tiên sinh. Còn lý do vì sao tại hạ đến đây thì chắc tiên sinh cũng đã nắm được rồi phải không ạ?
- Ta biết, biết chứ! Thấy ngươi ba lần bốn lượt đến đây mời chào, ta rất cảm kích lòng thành của ngươi. Hơn nữa, thân ta hiện đang là kẻ thất nghiệp, lâu nay chỉ sống bằng tiền vợ gửi từ Hàn Quốc về, giờ có người mời mình đi làm, ngu gì mà từ chối. Ta chỉ có một yêu cầu nhỏ thôi, không biết ngươi có thuận không?
- Dạ, xin tiên sinh cứ chỉ bảo ạ.
- Ngươi xem trên phim chắc cũng thấy, Khổng Minh thường ngồi trên xe lăn giống cái xích lô ấy. Nó là Khổng Minh trên tivi mà còn thế, huống chi ta là Khổng Minh thật chẳng lẽ lại không có được cái xe như thế sao?
- Tức là tiên sinh muốn ngồi xe lăn?
- Ừ, đúng vậy, đó là điều ta mơ ước.
- Dạ, thế thì đơn giản thôi, Lưu Bị sẽ cho chuẩn bị ngay ạ.
Trương Phi thấy thế liền kéo Lưu Bị lại và thì thầm:
- Cái xe đó đắt tiền lắm đại ca, mình không mua được đâu.
- Yên tâm đi, gần bãi rác khu mình có mấy cái xe đẩy rác ấy, ban đêm ta sẽ ra lấy trộm một cái, về cắt cái mặt đằng trước đi, lót thêm miếng đệm vào, nhìn y hệt cái xe lăn của Khổng Minh trên tivi luôn.
Sau khi bàn bạc và thống nhất xong mọi điều khoản, ai nấy đều phấn khởi vì công việc thuận buồm xuôi gió. Trong không khí vui vẻ, Trương Phi đứng lên đề xuất ý kiến:
- Thưa tiên sinh, thưa các anh, chả mấy khi anh em có dịp tụ tập đông đủ vui vẻ thế này, hay chúng ta làm mâm cỗ, mua ít rượu về, vừa nhậu vừa hàn huyên, bàn công chuyện, mọi người thấy sao?
Lưu Bị nghe vậy thì hưởng ứng nhiệt tình:
- Hay, hay lắm, thật đúng ý ta. Thế còn tiên sinh, ý tiên sinh thế nào?
- Ta thì cũng không vấn đề gì, chỉ có điều là nhà ta hết gạo mất rồi, cũng chẳng có thịt thà gì sắp cỗ mời các anh em nhắm rượu cả.
- Có mấy con gà đang loăng quăng ngoài vườn kia thôi tiên sinh – Trương Phi nói rồi chỉ tay ra vườn.
- Mấy con đó trông vậy thôi nhưng bị lở mồm long móng hết rồi, đang có dịch đấy. Không nên ăn. Khổng Minh có ý kiến thế này, giờ mọi người cũng đều đói bụng hết rồi, sắp cỗ làm chi cho mất thì giờ, ta cứ kéo nhau ra quán thịt chó đầu làng kia ăn nhậu, ăn xong, nếu các vị trả tiền cho Khổng Minh được thì tốt, còn không thì cứ Lệ Quyên, của ai nấy trả.
- Được, thống nhất là Lệ Quyên. Ta đi thôi.
Vậy là 3 anh em Lưu Quan Trương cùng Khổng Minh tiên sinh lục đục kéo nhau ra quán. Nhưng vừa bước ra đến cửa thì gặp ngay vợ của Khổng Minh vừa đi đâu về. Thấy Khổng Minh đang định ra ngoài, mụ hỏi gằn giọng:
- Ông định đi đâu đấy? Xin phép tôi chưa?
- À, anh ra ngoài uống nước với mấy anh bạn tí mà, lát anh về ngay, nhé?
- Không nhiều lời, vào trong buồng tôi bảo.
Nói xong, mụ vợ đi thẳng vào buồng để lại Khổng Minh với bộ mặt tái xanh, ngơ ngác. Khổng Minh lại gần 3 anh em rồi thì thầm:
- Đợi mình lát nhé, vào phục vụ nó tí, chắc là nó sẽ cho đi thôi.
Nói rồi Khổng Minh cũng vội vã chui vào buồng. Và lại là những tiếng uỳnh uỵch, ầm ầm, ư ử như lần trước vang lên mỗi lúc một dữ dội. 3 anh em nhìn nhau lắc đầu:
- Mình về thôi đại ca, mấy hôm nữa quay lại vậy.
Sau khi nghỉ hết phép, vợ Khổng Minh trở lại Hàn Quốc, từ đó Khổng Minh đã có thể chuyên tâm cùng anh em Lưu Quan Trương ra sức diệt giặc sịp vàng, liên tiếp dành những thắng lợi vang dội. Dẫu vậy, cứ mỗi khi nghe tin vợ sắp từ Hàn Quốc về thì Khổng Minh cũng lập tức xin Lưu Bị cho nghỉ phép, thường là xin nghỉ một tuần
Đến trang: