LẠNH TRÁI MÙA
Hai hôm nay, Hà Nội đột nhiên trở lạnh! Nó khiến cho người ta ngỡ ngàng, bởi họ đã quen dần với cái nắng chói chang, cái nóng oi nồng, cái không gian ngột ngạt của mùa hạ; bởi những chiếc áo len, áo khoác đã được gói ghém cẩn thận và cho lên gác, vào góc tủ, hoặc một nơi nào đó xa xôi, khuất mắt, bởi họ nghĩ rằng, phải rất lâu nữa họ mới dùng đến chúng.
Ấy vậy mà sáng nay ra đường, lại thấy xúng xính khăn quàng, rộn ràng áo len, áo gió, lại thấy những xuýt xoa, khum rum vì lạnh giá. Một cảm giác rất thú vị, ngỡ như lại một mùa đông nữa sắp bắt đầu!
Nhưng chỉ là ngỡ như thôi, bởi anh biết, còn cả một mùa hè dài oi ả đang chờ trước mặt, và chút lạnh mong manh này chẳng thể giết nổi mùa hè, ngược lại, nó chỉ nhắc nhớ cho anh một điều: rằng mùa đông còn xa lắm!
Hai hôm nay, tim anh chợt thấy xốn xang! Nó khiến anh ngỡ ngàng, bởi từ lâu, hay chính xác hơn là từ khi em đi, con tim anh đã quen dần với lạnh lẽo, giá băng, với chai sạn, cô đơn và vô cảm đến tột cùng; bởi nó đã ngủ yên trong một góc tối im lìm mà anh biết rằng không bao giờ, hoặc phải rất lâu, nó mới lại thức dậy để yêu thương.
Ấy vậy mà sáng nay, anh lại thấy nó đập rộn ràng bởi ánh mắt dịu dàng của một cô bé đi ngang, lại thấy chút ấm áp, mơ màng. Một cảm giác rất thú vị, ngỡ như lại một tình yêu mới sắp bắt đầu!
Nhưng chỉ là ngỡ như thôi, bởi anh biết, còn rất dài những tháng ngày lạnh lẽo, cô đơn đang chờ anh trước mặt, và chút ấm áp, rung rinh yếu ớt này chẳng thể làm mềm đi những chai sạn, chẳng giúp làm tan chảy những giá băng, và chẳng khiến cho những cơn đau trong anh trở nên êm dịu, ngược lại, nó giống như một chút lạnh trái mùa, chỉ nhắc nhớ cho anh một điều: rằng tình yêu còn xa lắm!