Kể chuyện góp tiền chơi cave
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo
Hồi ấy bọn tôi có 5 thằng, đều là sinh viên năm nhất, hợp nhau vì suốt ngày rủ nhau đá bóng với lại luyện pes. Sau cả bọn rủ nhau thuê chung một phòng trọ ở ngoài để thuận tiện cho việc đàn đúm, luyện game.
Bọn tôi chỉ ham đá bóng với chơi pes thôi chứ cũng không hư hỏng gì, đều là dân tỉnh lẻ, vừa ở quê lên, hầu như đều còn rất trong sáng và ngu ngơ, chưa thằng nào biết xếp hình là gì, chỉ xem phim sex là giỏi. Đó là điểm khác biệt lớn nhất giữa thế hệ thời của chúng tôi và thế hệ học sinh bây giờ. Bọn teen bây giờ mới lớp 9 chúng nó đã xếp hình nhoay nhoáy, vào nhà nghỉ mà cứ thản nhiên như đang lên thư viện. Chúng nó hơn thời các anh chị chúng nó nhiều lắm.
Thế nhưng trong 5 thằng bọn tôi, có duy nhất một thằng đã từng xếp hình rồi. Chúng tôi rất ngưỡng mộ nó, và bầu nó làm trưởng phòng. Dù nó là thằng oai nhất trong phòng vì đã được xếp hình, nhưng đó không phải do nó giỏi, bởi theo lời nó kể thì thực ra nó cũng chỉ là nạn nhân của một vụ cưỡng bức tình dục rất tinh vi và khủng khiếp liên tục trong một thời gian rất dài. Và đau xót thay, người thực hiện hành vi bỉ ổi đó không phải ai xa lạ mà lại là người bạn thân của chị gái nó, người mà nó luôn kính trọng, tin tưởng và coi như người chị thứ hai của mình. Nó đã khóc, trăn trở và suy nghĩ rất nhiều về việc có nên đến công an tố cáo để vạch trần bộ mặt thật của bà chị này hay không. Nhưng cuối cùng, nó không dám, vì nó sợ rằng nếu tố cáo rồi bà chị đó sẽ không tiếp tục cưỡng bức nó nữa. Thế thì nó sẽ buồn đến chết mất.
5 thằng tôi còn có chung một sở thích nữa là xem sex. Cứ web sex nào có update clip mới là tối đó bọn tôi lại chụm nhau lại thưởng thức và bình luận. Thằng thì khen con này mông to, thằng chê diễn viên nam chym nhỏ, thằng thì khen tư thế này mới, độc và lạ. Có một thằng chỉ thích xem những phim mà có diễn viên nữ vú to, nó nói sau này chọn người yêu và chọn vợ, nó chỉ có một tiêu chuẩn duy nhất đó là vú phải to. Hỏi tại sao thì nó bảo “Vú to chắc chắn nhiều sữa, sau này nuôi con nhàn hơn, vì trẻ con nếu được bú sữa mẹ hoàn toàn trong 6 tháng đầu sẽ là tốt nhất. Thiếu sữa, con nó khóc, nó gắt, tội lắm. Mà mua sữa ngoài thì đắt, không đảm bảo dinh dưỡng”.
Buổi tối hôm ấy, sau khi luyện hết mấy bộ phim sex mới cực kì hấp dẫn, cả bọn thằng nào cũng thấy bứt rứt, khó chịu trong người. Những hình ảnh quằn quại, những tiếng rên mê dại của con bé trong clip cứ ám ảnh chạy đi chạy lại trong đầu chúng tôi. Thằng trưởng phòng thấy chúng tôi như vậy, thì nó mới lên tiếng:
- Tao thấy chúng mày đang vật lắm rồi. Bây giờ thế này nhé, chúng ta sẽ góp tiền lại, thuê cave về đây để cho bọn mày khai chym, cho bọn mày thành đàn ông thực thụ, thỏa nỗi khao khát mơ mộng của những ngày qua. Ý chúng mày sao?
Nghe nó nói thế thì cả bọn mắt sáng rực lên, còn phải hỏi, chúng tôi đương nhiên là mong như thế, nhưng thằng nào cũng ngại, không dám đưa ý kiến. Đúng là trưởng phòng có khác, hiểu được lòng anh em. Tất cả anh em trong phòng đều đồng ý với đề xuất ấy. Duy chỉ có một thằng đang bị ốm vẫn nằm im nãy giờ, chắc nó mệt quá nên không nghe thấy. Thằng trưởng phòng thấy thế liền lay nó dậy:
- Ê, mày thế nào? Đỡ hơn chưa mày?
- Chưa mày à. Tao thấy mệt lắm, không dậy nổi, người cứ lịm đi.
- Bọn tao đang định góp tiền thuê cave về chơi. Mày mệt thế này chắc để lần sau tham gia cùng bọn tao vậy.
- Thật à? Cho tao góp tiền với, tao thấy khỏe hơn rồi.
Lúc đề xuất thì cả bọn hăng lắm, nhưng đến lúc đóng tiền thì mặt thằng nào cũng tiu nghỉu. Cuối tháng rồi, đứa nào cũng nhẵn túi, mấy hôm nay toàn ăn mì tôm. Dốc hết ví mỗi thằng cũng chỉ còn được vài chục nghìn, thằng nhiều nhất là được gần lít.
Không khí u ám bao trùm lên cả phòng. Chẳng lẽ lại chịu bó trym sao?
Cuối cùng, vẫn lại là thằng trưởng phòng nêu ra sáng kiến:
- Hay đem con laptop của mày ra cắm? – Nó hỏi rồi đưa mắt về phía tôi dò xét.
- Đậu má, cắm thì từ mai tao lấy đâu ra máy để học tập?
- Bố khỉ, học cái shit ấy! Từ ngày về ở với nhau, đã bao éo giờ thấy mày dùng cái máy này vào việc học đâu, toàn thấy xem sex với lại đi Liên Xô.
- Ừ, nhưng mà cắm rồi thì mai lấy gì xem sex?
- Cắm một vài hôm thôi, mấy hôm nữa nhà gửi tiền lên là lại rút ra. Với lại hôm nay mày được thực hành người thật hàng thật rồi, còn ham gì mấy cái phim đấy nữa.
Đương nhiên đó là giải pháp duy nhất và tối ưu nhất lúc đó. Nghĩ đến cảnh lát nữa thực hành các bài đá lưỡi, móc lốp, vét máng, 69, rồi các tư thế vác cày, xay lúa, doggy, tôi mụ mẫm cả đầu óc và không tìm thấy lí do nào để từ chối ý kiến của thằng trưởng phòng cả.
- Ok, thế là chốt nhé. Bọn mày ở nhà chuẩn bị giường chiếu sạch sẽ, súng ống sẵn sàng đi, 30 phút nữa tao đưa hàng về.
Dứt lời, thằng trưởng phòng ôm con laptop rồi lao vụt đi. Cả bọn nhìn theo nó ra tận cổng với ánh mắt hân hoan, hồi hộp gửi gắm bao nhiêu niềm tin và hi vọng.
Nói thật, cái khoảng thời gian chờ đợi thằng trưởng phòng đi thuê cave về nó vô cùng khó tả. Mấy thằng ra ra vào vào, đứng đứng ngồi ngồi không yên, hồi hộp, khắc khoải. Rồi cả bọn hò nhau đi lau dọn nhà cửa, gấp gọn chăn màn, lau rửa cốc chén. Tất cả đã tinh tươm, sẵn sàng đón cave.
Thế rồi, cuối cùng thằng trưởng phòng cũng trở về. Nó dắt theo một con bé khá trẻ, ngon nghẻ và trông rất khỏe. Khỏe là đúng rồi, với 5 chiến binh rèn luyện thể lực 19, 20 năm nay, thường xuyên quay tay chờ ngày xung trận như vậy mà không khỏe thì sao chiến đấu nổi.
Mấy đứa, lúc nó chưa về thì mong mỏi, ra ra vào vào, giờ hàng về rồi thì thằng nào thằng ấy luống cuống, cứ đứng đờ ra như đang phê thuốc lào. Thấy vậy thằng trưởng phòng phải quát lên:
- Đậu má, không mau mời khách quý vào nhà đi.
Cả lũ như bừng tỉnh, thằng chạy đi bê ghế, thằng rót nước.
- Dạ, mời chị vào nhà, chị ngồi xuống đây.
- Cảm ơn – con bé cave cất giọng khá ngọt ngào.
- Chị có mệt không? Chị xơi nước đi này.
- Hi. Đừng gọi em là chị, em còn bé lắm.
- Vậy à, thế em bao tuổi rồi? Quê ở đâu?
- Dạ em 20 tuổi. Quê ở Mải Cu Chàng.
- Là ở đâu?
- Dạ, là Mù Cang Chải ạ.
- Thế bố mẹ còn khỏe không?
- Dạ, chưa ai chết ạ. Mà đậu má, các anh hỏi nhiều vkl. Chiến nhanh cho em còn đi, bao khách còn đang đợi em kìa. Em đến làm việc chứ có phải đến họp báo éo đâu mà, tiền thì ít, người thì đông mà đến cứ hỏi vớ vẩn…
Lúc này, tôi mới kéo thằng trưởng phòng ra hỏi nhỏ:
- Có một đứa thôi hả mày?
- Đậu má, tiền ít, một đứa còn phải mặc cả kì nhèo mãi nó mới chịu đấy, may mà con này là sinh viên, đang nợ môn cần tiền gấp để đi thầy nên nó mới đồng ý. Ở đấy mà đòi mấy đứa.
- Thế bây giờ tất cả cùng lao vào chiến đấu hả? Hay là một chọi một?
- Tao cũng éo biết, để hỏi nó xem nó thích thế nào.
Rồi thằng trưởng phòng lại gần, bẹo một cái lên má con nhỏ rồi hỏi:
- Thế bây giờ em muốn chiến đấu theo thể thức nào? Some hay sô-lô?
- Tùy các anh thôi, nếu các anh thiếu tự tin thì tất cả cùng nhào zô. Còn không, từng thằng một cho quân tử.
Đương nhiên là bọn tôi chọn phương án từng thằng một rồi, một mình mình thích làm gì thì làm, chứ nếu mấy thằng lố nhố cùng lúc với nhau, thằng nào cũng tranh chỗ ngon, rồi lại cãi nhau, oánh nhau, mất đoàn kết.
Cả nhóm thống nhất chọn đấu trường là cái phòng tắm, còn những thằng khác sẽ đứng ngoài cửa đợi đến lượt, có thể ghé tai nghe ngóng tình hình bên trong nhưng cấm được mở cửa nhìn trộm hoặc xông vào tiếp sức. May là nhà tắm của bọn tôi khá rộng rãi, có một khoảng trống thừa sức cho hai người xoay đi xoay lại đủ các kiểu.
Khâu chuẩn bị cơ bản là đã xong, vấn đề còn lại bây giờ chỉ là xem thằng nào vào trước. Cứ tưởng là thằng nào cũng sẽ tranh nhau đòi vào, nhưng thực ra thằng éo nào cũng sợ. Ở đời có nhiều cái nó lạ thế đấy. Mong thì mong lắm, nhưng đến lúc gần được rồi lại run, không dám bước lên. Thằng nào cũng đùn đẩy nhau, éo thằng nào chịu lên trước. Cuối cùng, một đứa chỉ vào thằng bị ốm vẫn đang nằm trên giường nãy giờ:
- Hay là bảo nó, biết đâu nó thích vào trước.
Vậy là cả bọn lại gần lay nó dậy:
- Dậy, dậy mày, hàng về rồi.
Nghe vậy, nó choàng tỉnh, mở mắt và thều thào:
- Về rồi à? Bắt đầu chiến chưa?
- Chưa. Bọn tao ưu tiên mày ốm, cho mày chiến trước.
- Đậu má, ưu tiên éo gì, giết tao thì có, tao đang ốm thế này, nó thì khỏe thế, nó vần tao chết luôn. Chúng mày phải chiến trước cho nó yếu đi, rồi cuối cùng là tao mới đúng chứ.
Em cave trong nhà tắm đợi lâu quá mới thò cổ ra:
- Nào, có nhanh không thì bảo nào. Đây khởi động sẵn sàng rồi đấy mà chờ lâu quá.
Lúc này, tất cả, không ai bảo ai, đều nhìn về phía thằng trưởng phòng. Và cũng như mọi lần, nó lại là thằng tiên phong.
- Thôi được, để tao đi trước.
Nói xong nó cởi phăng cái áo phông ra khoe body như con các ngạo phơi khô một cách rất khí phách. Thấy nó toan chực cởi tiếp quần, tôi mới ngăn lại:
- Thôi mày, để vào trong cởi đi.
Rồi nó mở cửa nhà tắm và đi vào, không quên cài chốt lại. Bọn tôi 3 thằng đứng áp sát tai vào cửa nhà tắm nghe ngóng động tĩnh bên trong. Đang tập trung thì lại nghe tiếng gọi thều thào của thằng bị ốm nằm ở giường. Tôi bực mình quay lại:
- Gì thế mày?
- Dìu tao ra cho tao nghe với, tao mệt đéo đi nổi.
- Thôi, con lạy bố, bố nằm nghỉ đi tí còn có sức mà chiến đấu.
- Ừ, thế thôi, nhưng đến lượt nhớ gọi tao đấy.
Bọn tôi lại tiếp tục áp sát tai vào cái cửa nhà tắm chờ đợi, nhưng vẫn chưa thấy âm thanh hay tiếng động gì báo hiệu một cuộc chiến đang diễn ra, bỗng nhiên, nghe tiếng cười ré lên của con cave bên trong. Bọn tôi thằng nào thằng đó mắt tròn xoe nhìn nhau không hiểu có chuyện gì. Ngay sau đó thấy thằng trưởng phòng mở cửa và thất thểu bước ra:
- Xong rồi hả mày, lên đỉnh không? Sao nhanh thế?
- Đậu má, tại tao lâu ngày quá không chiến đấu, nên dễ xúc động, dễ khóc nhè. Khóc ngoài quan ải chúng mày ạ. Nhục nhã quá.
- Ơ, thế là dư lào?
- Là rơi tiền ngay cổng chợ, hiểu chưa?
- Thế là chưa kịp làm gì à?
- Chưa. Không biết tí nữa nó có trừ tiền đi cho tao không.
- Ừ, nếu không trừ thì cũng phải giảm đi chứ, mày đã làm được gì đâu.
- Thôi được, để tao vào báo thù cho mày.
Vậy là thằng thứ 2 mở cửa tự tin bước vào. Có vẻ như thất bại của thằng trưởng phòng như tiếp thêm sức mạnh cho nó thì phải. Cũng đúng thôi, cùng lắm thì nhục như thằng trưởng phòng chứ còn cái gì nhục hơn nữa, dù bị chê cười thì vẫn có đồng minh.
Thằng này có vẻ khá hơn. Đã có những âm thanh của một cuộc chiến đúng nghĩa. 5 phút sau, nó mở cửa đi ra, cái mặt vênh vênh, tự đắc.
- Sao? Tốt chứ mày? – thằng trưởng phòng hỏi.
- Đương nhiên, tao cho nó lên đỉnh 2 lần.
- Đậu má, mày giỏi quá. Nhưng sao cái trán mày sưng u, tím bầm thế kia? Lúc lên đỉnh nó đấm vào đầu mày à?
- À không, cái này tại tao làm việc chăm chú quá, sơ ý trượt chân, húc mẹ đầu vào bồn cầu.
- Thôi thế là ngon rồi. Cảm ơn mày đã trả thù cho tao – Thằng trưởng phòng vỗ vai nó.
Thêm một thằng nữa vào rồi đi ra, thằng này cũng khá ổn, thấy nó bảo là cho con ấy lên đỉnh được suýt 2 lần. Giờ tới lượt tôi rồi, ôi, hồi hộp quá, không biết mình có đủ sức cho con này lên đỉnh như 2 thằng kia không đây.
Tôi mở cửa rón rén bước vào. Con bé đó đang ngồi trên bệt dưới nền nhà tắm, tựa lưng vào tường, trên người ko mảnh vải che bím, hai chân khép hờ trong tư thế đợi chờ. Thấy tôi bước vào, nó nhoẻn miệng cười:
- Chào anh.
- Ừ, chào em – Tôi đáp lời.
- Anh có thể ngồi bên cạnh em được không.
- Dạ được ạ.
Tôi khẽ xích lại gần em, nhẹ run run cầm bàn tay em, tay kia nhẹ nhàng vuốt tóc em, rồi ghé vào tai em thì thầm:
- Anh hôn em nhé?
- Dạ vâng, nhưng hôn lên má thôi, không hôn môi.
- Sao thế? Em ngại à?
- Không, tại mồm em vừa thổi kèn cho hai anh bạn anh rồi, giờ không được thơm tho lắm.
Thế rồi tôi và nàng, à nhầm, tôi và con cave cũng bắt đầu cái công việc thiêng liêng đó. Đoạn này xin phép không tả chi tiết kẻo các thím lại kêu là truyện sex trá hình.
……@#$%^&*!..beep….beeep
Khoảng 30 giây sau…
- Xong rồi hả anh?
- Ừ, xong rồi em ạ.
- Xong rồi thì anh ra ngoài đi, còn ai nữa không, gọi vào nốt đi.
- Cho anh ngồi đây tí nữa được không?
- Xong rồi thì ra ngoài đi cho người khác vào chứ ngồi đây làm gì?
- Để anh ngồi lâu lâu tí hãy ra, thế mới oai, chúng nó mới nể.
- Tùy anh thôi. Mà còn ai nữa không anh? Vào nhanh để em còn đi đám khác.
- Còn một thằng đang bị ốm, nằm bẹp dí ngoài giường kia, không biết nó có chiến được không.
- Anh ra động viên anh ấy cố gắng giúp em, đằng nào em cũng mất công đến đây rồi. Thêm được đồng nào hay đồng ấy.
- Ừ, anh sẽ giúp, nhưng em này. Anh nhờ em việc được không?
- Vâng, anh cứ nói.
- Tí ra ngoài anh sẽ khoe với bọn kia là anh làm cho em lên đỉnh được 3 lần để lấy oai tí, em đừng nói với chúng nó là anh được 30 giây đã out nhé?
- Dạ, không vấn đề. Hai anh bạn vừa rồi của anh cũng dặn em thế mà.
- Hả? Hai thằng chúng nó….
- Vâng, anh đầu thì out luôn tại cổng chợ, anh thứ 2 được 10 giây, anh thứ 3 được 15 giây. Anh là khá nhất đấy.
- Đậu má, thế mà chúng nó chém gió kinh thế.
- Thì là bạn anh mà.
Vậy là tôi hùng dũng tiến ra ngoài trong ánh mắt ngưỡng mộ của mấy thằng bạn. Đương nhiên, chúng nó nể tôi lắm, vì tôi chiến được lâu nhất, những 10 phút và cho nàng 3 lần lên đỉnh cơ mà.
Tôi đánh thức thằng bị ốm dậy. Nó chắc mệt lắm nhưng vì ham hố nên vẫn cố. Dìu nó lê từng bước vào trong nhà tắm, tôi nhẹ nhàng đặt nó ngồi xuống cạnh con cave.
- Bây giờ tự lo được chưa hay vẫn cần tao phải ở lại đỡ mày?
- Thôi, mày ra đi, tao tự lo được.
- Ừ, vậy tao ra, em chăm sóc bạn anh giúp anh nhé.
Tôi ra ngoài và chốt cửa lại. Cả lũ lại hồi hộp áp tai vào cánh cửa nghe ngóng tình hình. Đã có tiếng quần áo sột soạt và tiếng xì xà xì xụp.
5 phút, 10, rồi 30 phút trôi qua. Thằng bị ốm vẫn chưa ra, cả bọn nhìn nhau đầy ngạc nhiên lẫn cảm phục. Đậu má, nó bị ốm mà còn được 30 phút, nó mà khỏe thì éo hiểu khủng cỡ nào.
Bất chợt có tiếng con cave bên trong kêu lên:
- Các anh ơi, cứu với, anh ấy bị ngất xỉu rồi.
Cả bọn lập tức xông vào xốc ngay thằng bạn khênh ra giường, xoa dầu đánh gió. Con cave thì mặt tái mét, chắc nó sợ có án mạng xảy ra. Tôi thấy vậy liền trấn tĩnh nó:
- Nó không sao đâu em, bị xỉu tí sẽ tỉnh lại thôi. Chắc tại nó ốm mà làm lâu quá nên kiệt sức.
- Đã đượ