ĐÁNH GHEN
Tôi sợ nhất là môn Triết, đó là môn khiến tôi phát khiếp! Cũng vì sợ quá nên tôi thi lại mấy lần không qua, và giờ đang phải học lại. Đời tôi phải đối mặt với nhiều nỗi sợ hãi lắm, nhưng hầu như những nỗi sợ ấy tôi đều đủ dũng khí vượt qua được. Ví dụ như lần đầu rình mò nhìn trộm chị hàng xóm tắm phía sau nhà chẳng hạn. Sợ lắm chứ! Người run lẩy bẩy, trời thì tối, tôi phải nấp vào cái bụi cỏ um tùm, hôi thối, , nhỡ có ai phát hiện, hoặc nhỡ đâu có con rắn độc nó lao ra ngoạm một phát là toi! Ấy vậy mà cuối cùng tôi vẫn dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi ấy để theo dõi trọn vẹn buổi tắm của chị, bắt đầu từ lúc chị rục rịch múc nước, xách nước, trút xiêm y, cho tới khi chị lau người, mặc quần áo xong xuôi, rồi đợi chị vò hết mấy cái quần áo bẩn vừa thay ra, tôi mới an lòng mà trở về nhà.
Thế nhưng mấy cái môn học, đặc biệt là môn Triết, thì tôi ngày càng sợ và không sao vượt qua được, nên đành học lại. Vì là học lại nên tôi phải xuống học cùng với mấy em khóa dưới. Hôm đầu thấy tôi vào, nhìn cũng chững chạc, cao ráo, bảnh bao, chúng nó tưởng là thầy giáo, đồng loạt đứng dậy chào. Mấy đứa con gái còn ồ lên: “Ôi, thầy trẻ và đẹp zai zã man!”. Tôi không thèm nói gì, giữ vẻ mặt lạnh lùng, đi thẳng một mạch xuống ghế cuối. Để rồi khi biết tôi chỉ là một thằng học lại, chúng nó hụt hẫng ra mặt. Thái độ chúng nó thay đổi rất nhanh, từ thần tượng, ngưỡng mộ chuyển thành coi thường và phẫn nộ.
Mặc kệ, tôi vẫn ngáp dài, gục xuống bàn tìm giấc ngủ. Cuốn giáo trình triết học trở thành cái gối êm ái, nâng tôi vào giấc ngủ khoan khoái. Thế nhưng, tiếng lão thầy giáo giảng oang oang bên tai, phát ra từ mấy cái loa treo vắt vẻo trên tường khiến tôi giật mình liên tục. Bực mình nhất là tôi nghe nhưng không hiểu lão ấy đang nói gì, dù rằng lão đang dùng tiếng Việt. Tôi bỗng thèm một chiếc giường trong một căn phòng yên tĩnh, có điều hòa, nằm bên một em trắng trẻo, nuột nà, để được em đấm bóp, mát- xa, rồi bát ngát, bao la… Mới nghĩ tới đó thôi, tôi đã thấy trong người bứt rứt, xốn xang kỳ lạ. Tôi móc điện thoại ra, nhắn tin hối hả:
- Em à! Chồng em đi công tác hay đang ở nhà?
- Chồng em đi công tác từ hôm thứ ba!
- Vậy à! Tự nhiên, anh thấy nhớ em quá! Muốn được nắm bàn tay em ngọc ngà, được vuốt suối tóc dài óng ả, mượt mà, được say đắm, mơ màng bởi nụ cười em rạng rỡ như hoa. Lát anh tới đón nha?
- Em đang có kinh!
- Ờ, vậy thôi, để khi khác!
Tôi chán nản gục xuống bàn, những háo hức vừa mới đó còn dâng tràn mà giờ đã tức tốc tiêu tan. Lúc này mà có gấu lôi đi chơi thì sướng phải biết! Làm thằng đàn ông không có gấu, thật buồn làm sao!
Tôi có ông anh họ đang kinh doanh nhà nghỉ. Vì không muốn tôi phải thuê nhà tốn kém, rồi ăn uống khổ sở nên ông ấy bảo tôi về chỗ nhà nghỉ của ông ấy ở rồi làm lễ tân luôn. Tôi thấy thế cũng tốt, vừa không mất tiền ăn ở, lại vừa có thêm thu nhập, công việc cũng nhàn hạ. Có đứa sinh viên xa nhà nào mà được may mắn như tôi đâu? Vậy là ngoài giờ học, tôi lại chăm chỉ hoàn thành tốt nhiệm vụ của một nhân viên lễ tân nhà nghỉ.
Với vẻ ngoài bảnh bao, cộng với cái hầu bao lúc nào cũng rủng rỉnh nhờ làm thêm, tôi không khó để tán tỉnh và lấy được cảm tình của một em gái khá xinh và thông minh. Quy trình cưa cẩm diễn ra tốt đẹp, bình thường, chỉ chờ ngày đẹp zời để trao lời yêu thương. Thế nhưng một hôm, nàng nói muốn đến thăm nơi ăn chốn ở của tôi. Tất nhiên là tôi chiều ý nàng, bởi đã thật lòng yêu nhau thì việc gì phải giấu giếm? Tôi tức tốc phi xe qua đón nàng đến chỗ tôi. Thế nhưng, vừa mới về đến cửa, chửa kịp dừng xe, chửa kịp mời nàng vào thì “Bốp! Bốp!”, nàng giáng cho tôi hai cái tát, miệng nói như quát:
- Đồ khốn nạn! Anh nghĩ tôi là loại đàn bà nào mà chưa gì đã đưa tôi vào đây? Nhìn mặt anh thì tưởng hiền lành, ai ngờ lại là thằng mất dạy!
Thế rồi nàng đùng đùng bỏ chạy, tôi gọi cũng không thèm quay lại, cũng chẳng thèm nghe tôi giải thích một lời nào. Từ đó, nàng xem tôi như người không quen biết. Chuyện đã qua lâu rồi mà giờ nghĩ lại, tim tôi vẫn quặn lên từng hồi, nghẹn ngào, da diết!
Sáng nay đang học cái môn Triết khủng khiếp thì thầy giáo đột ngột cho nghỉ hai tiết, thầy bảo rằng phải về gấp vì mẹ vợ thầy bị hạ đường huyết, đang cấp cứu ở bệnh viện Nội Tiết, chưa biết sống hay chết. Chỉ mới nghe thấy thế, cả lớp đã reo hò, vui mừng khôn xiết:
- Hoan hô! Hoan hô!
Cái lũ học sinh mất dạy! Mẹ vợ thầy sắp chết mà chúng nó hoan hô! – Tôi chửi thầm, nhưng thực sự cũng thấy một nỗi sung sướng dâng lên trong lòng.
Được nghỉ sớm thích thật, nhưng tôi cũng chẳng biết đi đâu, vì tôi không có gấu, lại về thay ca cho ông anh vậy. Buổi sáng nên khách vào nhà nghỉ cũng ít, tôi toàn ngồi chơi, lướt web là chính. Có làm việc ở cái nhà nghỉ này tôi mới thấy được đầy đủ những hỉ nộ ái ố, những thay đổi đến ngỡ ngàng của cùng một con người ở thời điểm trước và sau khi vào nhà nghỉ. Cũng là hai con người ấy, lúc vào thì xoắn lấy nhau cuống quýt, rối rít, chạy cầu thang rầm rập, hối hả lên phòng, như sợ rằng chậm một tí nữa thì tất cả sẽ vãi hết ra. Ấy vậy nhưng khi xuống thì uể oải, rệu rã, tơi tả, giống như vừa trải qua một hành trình đầy gian lao, vất vả.
Nói về sự thay đổi trước và sau khi vào nhà nghỉ thì tôi không thể quên được lần ấy. Đó là một chàng trai có bề ngoài khá từng trải, đi cùng một con bé học sinh cấp hai còn rất ngây thơ, non dại. Tôi chắc chắn là con bé này mới đi nhà nghỉ lần đầu, bởi vẻ ngại ngùng, rụt rè của nó. Thậm chí con bé ấy còn nằng nặc đòi về, không chịu lên phòng, khiến anh chàng đi cùng phải năn nỉ, ỉ ôi:
- Lên một tí thôi mà, anh đau bụng quá! Lên nằm tí cho bớt đau rồi về! Nhé!
Và sau một hồi giằng co, anh chàng ấy cũng lôi được con bé lên phòng. Lúc thanh toán trả phòng, trông anh chàng có vẻ kiệt sức và khá mệt mỏi, trong khi con bé ấy thì lại tươi tỉnh, thỏa thuê, liên tục cười tủm tỉm, rồi nhìn tôi phàn nàn:
- Phòng ở đây đẹp, nhưng giường hơi bé, xoay ngang xoay ngửa chỉ sợ lăn xuống đất. Lần sau cho bọn em cái phòng nào có giường to hơn, anh nhé!
Rồi một lần khác, mới sáng sớm đã thấy một em gái khóc tu tu, chạy xồng xộc từ trên phòng xuống, cùng lúc đó là một anh cũng hộc tốc chạy theo, níu tay xin xỏ, giải thích:
- Anh xin lỗi! Anh không cố ý! Em hiểu lầm anh rồi!
- Anh bỏ tay tôi ra, anh đã xem thường tôi, xúc phạm tôi, giờ anh còn bảo là hiểu lầm sao?
Nói rồi, cô gái vùng vẫy, chạy thẳng ra ngoài, bỏ lại anh chàng tội nghiệp đứng đó thẫn thờ. Lát sau, anh ta thất thểu lại chỗ tôi thanh toán tiền phòng. Tôi liền hỏi thăm bằng giọng cảm thông:
- Anh làm gì xúc phạm cô ấy để cô ấy giận dữ vậy? Với đàn bà thì phải dịu dàng, nhẹ nhàng, không phũ phàng, vội vàng được đâu!
- Tôi nào dám vội vàng! Đêm qua, là lần đầu tiên hai đứa chúng tôi hẹn hò!
- Đệt, lần đầu tiên hẹn hò mà ông đã đưa con nhà người ta vào nhà nghỉ? Vậy mà còn bảo là không vội vàng?
- Tại có uống chút rượu nên mới liều vậy. Nhưng mà tôi thề là tôi chưa làm gì cả? Đêm qua chỉ nằm ôm nhau, rồi tôi mệt quá ngủ thiếp đi. Sáng nay dậy thì hết hơi rượu rồi, tôi lại càng không dám làm bậy! Tôi chỉ nhẹ nhàng gọi cô ấy dậy để về cho sớm kẻo bố mẹ mong. Ấy vậy mà cô ấy khóc tu tu, rồi bảo là tôi coi thường, xúc phạm cô ấy!
- Cô ấy nói ông vậy là đúng quá rồi, còn oan nỗi gì?! Giả sử ông là con gái, ông theo một thằng đàn ông vào nhà nghỉ để rồi cả đêm nó nằm ngủ khì, không thèm làm gì ông, rồi sáng ra nó gọi ông dậy sớm bắt ông về, liệu ông có giận dữ, có thấy mình bị xúc phạm?
- Ừ, đúng thật! Vậy giờ tôi phải làm sao?
- Ông đuổi theo cô ấy ngay, cố gắng năn nỉ, làm lành, rồi tối nay đưa cô ấy quay lại đây chuộc lỗi, trả lại danh dự và nhân phẩm cho cô ấy! Đi nhanh lên!
Đấy, nói thế để thấy, ở cái nhà nghỉ này, nó nhiều cái sự lạ lắm! Lúc nào có thời gian rảnh tôi sẽ kể tiếp cho các bạn nghe, chứ giờ thì không được rồi, vì hình như có khách. Đúng vậy! Một đôi đi Vespa, cười tươi như hoa phóng vụt vào. Như thường lệ, tôi hăm hở, toan cất giọng mời chào. Thế nhưng, chưa kịp há mồm thì tôi đã ngớ người ra. Ơ kìa! Thầy giáo, là thầy giáo Triết học của tôi! Có vẻ như thầy cũng đã nhận ra tôi, nên không tránh khỏi vẻ ngại ngùng…
- Ơ! Sao thầy lại vào đây? Em tưởng thầy cho cả lớp nghỉ để đi thăm mẹ vợ bị hạ đường huyết, cấp cứu ở bệnh viện Nội tiết, chưa biết sống hay chết? Chẳng lẽ đây là mẹ vợ thầy?
- Suỵt! Bé mồm thôi, cứ oang oang lên! Mẹ vợ thầy ổn rồi! Giữ kín chuyện này nhé! Đừng cho cả lớp biết! Từ nay, giờ Triết của thầy, em thích thì đến lớp, không thích thì có thể ở nhà ngủ, cuối năm, thầy vẫn cho em đỗ! Ok?
- Thầy nói thật chứ?
- Thật! Thầy mà nói phét thì ra đường xe buýt đâm nát bét!
- Thầy nhớ đấy! Mời thầy lên phòng!
Ngon rồi! Thế là coi như tôi đã thoát khỏi cái môn Triết đáng sợ ấy! Trước đây, tôi vẫn luôn cám ơn công việc này vì nó đã mang lại cho tôi nơi ăn, chốn ở, cả tiền tiêu rủng rỉnh, thì giờ, tôi phải cảm ơn nó gấp bội, bởi nó đã giúp tôi vượt qua những khó khăn trong học tập. Thật là một công việc tuyệt vời!
Đang lâng lâng tận hưởng niềm vui ngọt ngào, bất chợt, lại một chiếc xe khác từ ngoài phóng vào. Ba thằng to như Phạm Văn Mách, nhìn rất oách, ngồi trên một chiếc SH, vẻ mặt ai nấy đều khá gay gắt. Như thường lệ, tôi lại đon đả mời chào:
- Ba anh three-some hả?
Tôi chưa dứt lời thì một thằng trong bọn đã gằn giọng:
- Chủ cái xe Vespa này ở phòng bao nhiêu?
Không ổn rồi, vậy là bọn này đến đánh ghen chứ éo phải đến thuê phòng. Mà cái Vespa đó là của thầy Triết học. Tức là bọn này chuẩn bị đập thầy mình sao? Không được, dù chết mình cũng phải bảo vệ thầy!
- ĐKM mày, tao hỏi mày không trả lời à? Mày có tin tao đấm vỡ mồm mày không? Nói mau! Thằng đi Vespa ở phòng nào?
- Bình tĩnh anh ơi, đừng nóng, để em dẫn anh lên tận phòng!
Vậy là tôi lò dò đi trước, ba thằng đó hùng hổ theo sau. “Cộc! Cộc! Cộc!”, cánh cửa phòng hé mở, thầy Triết của tôi, sẽ ở trong trạng thái khỏa thân nếu như không có cái quần sịp, từ trong lấp ló, nghiêng ngó, giọng cau có:
- Ai đấy?
- Em đây mà thầy!
- Gọi CLGT? Đang gay cấn!
- Dạ, thầy có khách tới chơi ạ!
Dứt lời, tôi khẽ lách người cho ba anh hổ báo đó ập vào, còn tôi thì đóng chặt cửa lại, đứng ngoài hành lang, không dám vào, hay nói đúng hơn, tôi không dám chứng kiến những điều hãi hùng sắp xảy ra. Không biết bên trong diễn biến thế nào, nhưng ở bên ngoài tôi chỉ nghe thấy tiếng “Bụp! Bụp! Hự Hự”, rồi tiếng la hét, gào thét, khóc lóc ầm ĩ. Khoảng 10 phút sau, ba anh đó mở cửa đi ra cùng với một cô gái, vậy còn thầy của tôi đâu? Tôi lập tức ập vào: trên nền nhà, thầy của tôi đang nằm bẹp dí, rúm ró, nhăn nhó, khắp mặt mũi, chân tay đầy những vết rách, thâm tím, bầm dập, máu rỉ ra âm thầm. Lúc này thì đến cái quần sịp trên người thầy cũng không còn nữa, bởi bọn chúng đã giựt ra, băm vằm tất cả…
- Trời ơi! Bọn khốn nạn! Chúng nó đánh thầy của con đến nông nỗi này ư? Con đứng ngay ngoài cửa, sao thầy không gọi con vào ứng cứu?
- Lấy…lấy cho mượn…cái quần! – Thầy gắng sức thều thào, giống như người hấp hối.
- Quần làm gì hả thầy?
- Để mặc…
- Biết rồi, nhưng mặc làm gì?
- Để về nhà…chuẩn bị đi dạy, chiều nay có…có hai tiết đầu!
- Thầy cho con nghỉ hai tiết chiều nay được không thầy?
- Tùy mày, thích thì đến, không thích thì cứ ở nhà mà ngủ! Vì đằng nào cuối năm tao cũng sẽ không cho mày đỗ! Chừng nào tao còn là thầy của mày thì chừng đó mày còn phải học lại con ạ! Thằng khốn nạn!
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo