CÔ LANG TRINH
Là một người đàn bà, nhưng tôi nhiệt liệt phản đối việc giữ gìn trinh tiết cho đêm tân hôn. Đó là một quan niệm, một lối tư duy thật cổ hủ, đi ngược lại với tâm tư, nguyện vọng và khát khao của những người đang yêu, đặc biệt, nó khiến cho người phụ nữ Việt Nam ta thiệt thòi nhiều lắm so với các chị em phương Tây.
Người phụ nữ đẹp nhất và sung mãn nhất là ở quãng nào? Xin thưa, là từ 16 cho đến 46 tuổi! Phụ nữ bên Tây, họ thường được tận hưởng một cách trọn vẹn ba chục năm của quãng đời thanh xuân ấy, không lãng phí một phút nào, thậm chí nhiều người còn tận hưởng sớm hơn (cái này gọi là ăn non). Còn ở Việt Nam thì sao? Thì phải đợi! Đợi đến khi lấy chồng, đến đêm tân hôn mới được ăn, dù cho trước đó dãi đã nhỏ ướt cả khăn, đẫm cả chăn. Nếu cứ theo quan niệm và tư duy ấy, với những cô may mắn lấy được chồng sớm thì không sao, nhưng còn các cô muộn màng, lận đận về chuyện chồng con, chẳng lẽ cứ phải đợi sao? Đợi đến bao giờ? Nhiều chị mãi đến khi 35 tuổi mới lấy được chồng, chửa kịp vẫy vùng, thỏa thuê, chửa được chán chê với xúc cảm ái tình, ngoảnh đi ngoảnh lại đã mãn kinh mất rồi!
Đó là một sự lãng phí vô cùng lớn nguồn tài nguyên của quốc gia. Nó giống nhưng những bông hoa, khi đương thời xuân sắc, đương lúc nhựa sống căng đầy nhất thì lại bị buộc chặt bằng giấy báo, quấn chặt bằng dây cao su, bảo quản trong ngăn lạnh, đợi đúng ngày mùng một, ngày rằm mới được mang ra bán. Đến lúc đó, hẳn là những cánh hoa đã đôi phần nhợt nhạt, chút ít héo hon, và chỉ một hai ngày sau đấy, những cánh hoa đã bắt đầu rệu rã, tơi tả, gầy mòn, dù là chúng được cắm vào một cái lọ to, nước non tràn trề.
Và quan trọng hơn tất cả, việc giữ gìn trinh tiết cho đêm tân hôn khiến cho cuộc hôn nhân của người phụ nữ giống như một canh bạc. Bởi chỉ sau đêm tân hôn, bạn mới có thể biết được rằng liệu người chồng mà bạn vừa lấy có phải là một người đàn ông hay không?! Nếu lấy một người không phải là đàn ông làm chồng, tức là bạn đã thua tất tay trong canh bạc của cuộc đời mình.
Bạn mua cái xe máy, bạn cũng phải chạy thử, phải kiểm tra máy móc xem thế nào rồi mới quyết định trả tiền. Nhỡ đâu mua về khởi động mãi không được thì sao? Thế thì tại sao khi lấy chồng, là một việc quan trọng nhất của đời người con gái, bạn lại không được kiểm tra và chạy thử? Cái xe máy khởi động không nổ, bạn có thể mang ra cửa hàng trả lại, đổi cái khác, nhưng nếu chồng bạn khởi động không nổ, bạn trả lại ai và đổi ở đâu?
Thật buồn thay, cái đen đủi, cái xui xẻo ấy lại vận đúng vào tôi. Chồng tôi nhìn bề ngoài thì khá ổn, cao to, đẹp zai, lông chân dài và cong. Nhưng suốt thời gian yêu nhau, anh ấy chỉ dừng lại ở những cái hôn ngọt ngào. Nhiều khi, tôi thấy trong người nôn nao, cồn cào, cảm xúc dâng trào và chủ động mời chào, nhưng anh thì chỉ ngượng ngùng rút tay tôi ra, cài cúc vào, rồi ghé tai tôi thì thào: “Thôi nào! Để đến đêm tân hôn. Anh muốn chúng mình cùng giữ gìn cho nhau”.
Tôi lúc ấy thì giận dỗi và dằn dọc ghê lắm, nhưng sau khi những cồn cào trong người đã bớt dâng trào thì tôi cũng thấy nguôi ngoai phần nào: “Thôi, thế cũng được. Anh ấy là người đàn ông đứng đắn, không dễ buông thả, sau này, chắc sẽ chung thủy với mình, không bị mấy đứa đàn bà mất nết bên ngoài lôi kéo, cám dỗ”.
Ấy vậy nhưng sau khi kết hôn thì anh ấy không còn trốn tránh được nữa, và cái sự thật đau lòng ấy đã bị phơi bày. Thực ra, không hẳn là chồng tôi liệt dương, nhưng anh hơi yếu! Bạn tưởng tượng nhé: một chiếc xe Wave Tàu bị vứt không mấy tháng trời trong hầm nhà để xe ẩm ướt, bụi phủ lên một lớp dày đặc, thì khi bạn muốn sử dụng, bạn sẽ phải khởi động rất lâu. Bạn liên tục nhấn công tắc khởi động, nhưng đáp lại chỉ là những tiếng kêu khèng khẹc, khùng khục nghe rất mệt nhọc, khổ sở, và chúng sẽ lập tức lịm đi khi bạn buông tay. Đó, chồng tôi cũng như thế đó!
Cũng vì nghĩ chồng mình giống như cái xe Wave Tàu để lâu, nên suốt đêm tân hôn, và ròng rã mấy ngày sau đó, hai vợ chồng tôi không đi đâu hết, không tuần trăng mật, chỉ ở nhà đóng cửa để giúp chồng khởi động. Có lần, chồng tôi nổ máy được rồi, tiếng nổ giòn lắm, tôi mừng như bắt được vàng, chỉ chực nhảy lên, vào số, vít ga là phóng thôi. Thế nhưng, vừa mới ngồi lên yên xe, chưa kịp vào số thì đã nghe “khực…khực”, cái xe giật giật, tiếng nổ nhỏ dần rồi tắt lịm. Nhiệm vụ thì gian nan mà sức người thì có hạn. Tôi tuyệt vọng đạp cái xe lăn lông lốc rồi ôm mặt khóc, mặc dù trong thâm tâm tôi biết là chồng tôi cũng rất muốn nổ, thậm chí muốn nổ to nữa là khác, nhưng thực sự lúc ấy tôi tủi thân vô cùng, nước mắt cứ ứa ra mà không tài nào ngăn lại được.
Người ta vay tiền để làm ăn, để mua nhà, mua xe, còn tôi, chua xót thay, lại vay tiền để chữa bệnh yếu sinh lý cho chồng. Giá như ngày xưa yêu nhau, tôi mạnh dạn hơn, quyết liệt hơn, dùng mọi thủ đoạn để chiếm đoạt được anh, để kiểm tra máy móc trước khi quyết định lấy anh làm chồng, thì giờ tôi đã không khổ sở như vậy! Nhưng thôi, đâm lao thì phải theo lao, chứ không thì biết làm sao bây giờ?
Chồng tôi uể oải bưng bát thuốc trên tay, từ từ đưa lên miệng rồi nhăn mặt uống một cách đầy khó nhọc. Uống xong, lão vứt “phịch” cái bát xuống đất, giọng chán nản:
- Xong đợt thuốc này thì thôi, em đừng lấy thêm nữa nhé! Tốn kém bao nhiêu tiền của mà có ngọ nguậy được tí nào đâu!
- Không được! Dù có phải bán hết nhà cửa, phải ra gầm cầu ở, em vẫn phải thuốc men chữa chạy cho nó hoạt động bằng được thì mới thôi! Không có nó, cuộc đời em không còn ý nghĩa gì nữa! Còn nước còn tát anh ạ!
- Nước thì còn, nhưng cái máy bơm nó không hoạt động!
- Thế mới phải chữa! Mà hồi sáng, vừa có người mách với em là ở làng bên, có cô lang Trinh chữa cái bệnh này rất giỏi, nhiều người bị như anh được cô ấy chữa khỏi lắm rồi đấy! Hôm nào, mình qua đó nhờ cô ấy khám thử, anh nhé?!
- Thôi! Lần nào nghe ai mách rồi cũng kéo nhau đi, tốn bạc triệu, nhưng cuối cùng, có ăn thua gì!
- Nhưng cô lang Trinh này được nhiều người khen lắm! Tuy còn rất trẻ, mới 18 tuổi nhưng đã có kinh nghiệm hơn 10 năm trong nghề, lại chữa bệnh không dùng máy móc, không dùng thuốc, chỉ dùng tay kết hợp với xoa bóp!
- Thật à? Vậy chiều nay mình đi luôn thôi em!
Quả đúng như lời đồn, nhà cô lang Trinh lúc nào cũng chật cứng người đến khám bệnh, ngồi đợi thành hàng dài dọc hành lang. Đến lượt ai thì cô lang Trinh sẽ ra gọi tên người đó vào phòng khám. Dù là đàn bà, nhưng khi nhìn thấy cô lang Trinh, tôi cũng không khỏi sửng sốt và thảng thốt, bởi cô ấy còn quá trẻ và quá đẹp: làn da trắng hồng, mịn màng, vòng một đầy đặn, nở nang, giọng nói ngọt lịm, dịu dàng, toàn thân cô tỏa ra một sự quyến rũ, một sức sống căng tràn. Tôi tin chắc rằng, nhiều bệnh nhân ngồi đây, chưa cần phải khám xét gì, chỉ cần nhìn thấy cô lang Trinh thôi thì bệnh cũng đã tự khỏi rồi.
Vợ chồng tôi ngồi đợi khá lâu mà chưa tới lượt, tôi cũng thấy sốt ruột, còn chồng tôi tí tí lại thở dài thườn thượt. Để giết thời gian, tôi quay sang bắt chuyện với một anh ngồi kế bên, trông mặt khá hiền:
- Anh bị liệt dương hả?
- Dạ vâng ạ!
- Bị lâu chưa?
- Từ lúc dậy thì chị ạ!
- Sao liệt sớm thế?
- Cũng không biết nữa! Đợt ấy được mấy thằng bạn ở lớp dạy cho cách quay tay, thấy hay hay nên tối hôm đó về nhà đóng cửa thực hành ngay, quay được khoảng 13 lần thì đến sáng hôm sau không quay được nữa, liệt luôn! Ấy vậy mà cô lang Trinh vẫn chữa khỏi được đấy! Giờ thì ngon rồi!
- Ngon rồi sao vẫn phải đến khám?
- Chị chưa biết thôi, bệnh nhân nào vào khám, cô lang Trinh cũng bắt cởi hết quần áo ra, rồi thực hiện hết các bài nắn bóp, mát-xa, và tập trung chủ yếu vào bộ phận bị bệnh, nên dễ gây nghiện lắm! Tôi cam đoan trong số các anh đang ngồi đây, có tới 90% là đã khỏi bệnh, hoặc chẳng có bệnh gì, nhưng vẫn cứ chen vào xếp hàng để được khám. Bởi chi phí mỗi lần khám rất rẻ, có khi chỉ bằng một nửa của mấy quán mát-xa đèn mờ lụp xụp ngoài kia, tội gì mà không khám!
Phù! Cuối cùng thì cũng tới lượt chồng tôi! Lúc bước vào phòng, tôi thấy lão run run, vẻ mặt đầy hoang mang, lo lắng, nhưng lát sau bước ra, lão ấy đã trở thành một con người hoàn toàn khác: tự tin, thoải mái, và cái mặt đầy vẻ khoan khoái. Lão bảo rằng cô lang Trinh khám xong có đưa cho lão một bịch thuốc cùng một lá bùa và dặn rằng phải uống thuốc trước khi hành sự khoảng nửa tiếng, còn lá bùa thì chỉ khi chuẩn bị hành sự mới được phép mở ra, nếu mở ra sớm quá, bùa thiêng sẽ mất linh nghiệm.
Tôi nghe xong cũng nửa tin nửa ngờ, bởi có phảng phất chút gì đó hơi hoang đường, bí hiểm. Uống thuốc thì đã đành, nhưng cái lá bùa, tôi cũng chưa biết liệu nó có thực sự mang đến phép màu? Nhưng không sao, cô lang Trinh đã dặn thế thì cũng phải nghe theo thôi. Tối hôm đó về, vợ chồng tôi lập tức thực hiện theo đúng quy trình mà cô Trinh đã hướng dẫn. Và thật kỳ diệu, mọi việc diễn ra còn hơn cả mong đợi của tôi. Lần đầu tiên tôi được hưởng trọn vẹn thứ hạnh phúc, thứ cảm xúc mà lẽ ra tôi phải được hưởng từ lâu lắm rồi. Trong giờ nghỉ giải lao giữa hiệp, chồng tôi ôm tôi vào lòng, giọng thì thào, đầy tự hào:
- Em thấy anh thế nào? Từ nay, còn dám chê anh nữa không?!
Tôi không nói gì, chỉ tủm tỉm cười, rồi rúc rúc đầu vào ngực chồng đầy mãn nguyện. Quả thực, anh làm tôi hoàn toàn hài lòng. Chỉ có một điều tôi hơi băn khoăn là tại sao trong lúc làm chuyện đó, anh không nhìn vào tôi mà cứ nhìn chằm chặp vào cái lá bùa? Trên đó viết gì mà lại có phép màu tuyệt diệu như thế? Hơn nữa, chồng tôi lại có vẻ muốn giấu, không muốn cho tôi xem lá bùa, khiến tôi càng thêm tò mò.
Lợi dụng lúc chồng vào nhà vệ sinh, tôi lục tìm được cái bùa mà lão giấu ở dưới gối, và rồi tôi sững người, tay chân rụng rời, bởi trên cái bùa chẳng có chữ gì cả, chỉ có một bức ảnh chụp cô lang Trinh khỏa thân đang nằm ngửa hả hê với khuôn mặt đê mê, hai chân dạng ra hình chữ V. Ra là vậy, làm tình với tôi mà chồng tôi phải nhìn vào ảnh cô lang Trinh để lấy cảm hứng sao? Vậy thì cái thuốc mà cô Trinh cho lão uống là gì? Liệu có phải là một thứ ma túy để tăng ảo giác, để cho trí tưởng tưởng của lão được bay cao, bay xa? Tôi điên tiết vò nát cái ảnh của cô lang Trinh, rồi lấy một cái ảnh khác của tôi gắn vào lá bùa ấy. Tôi thực sự không muốn trong cái lúc vợ chồng gần gũi thiêng liêng ấy, chồng tôi lại nghĩ đến một người đàn bà khác.
Lão chồng tôi chui ra từ nhà vệ sinh rồi nhảy tót lên giường, không hề biết gì về việc bức ảnh trong lá bùa đã bị đánh tráo. Lão lại uống thêm thuốc để chuẩn bị cho hiệp hai, khí thế và hưng phấn lắm! Đương nhiên rồi! Bao nhiêu năm ủ rũ và bạc nhược, nay mới có dịp ngóc lên được, ai mà chả hào hứng?! Có vẻ như thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, lão chồm lên và xoắn lấy tôi. Tôi cũng hưởng ứng nhiệt liệt, mắt nhắm hờ, lim dim đợi chờ công đoạn quan trọng nhất. Và rồi cũng giống như lần trước, lão sột soạt lôi cái bùa ở dưới gối lên…
- Á Á Á!!!!!
Chồng tôi ré lên rồi nhào ra khỏi giường, cứ vậy trần truồng phi ra khỏi nhà, lao hút vào bóng đêm dày đặc. Tôi cũng lập tức đuổi theo nhưng không kịp, và không biết anh ấy chạy về hướng nào, chỉ nghe thấy tiếng gào, tiếng thét đầy hoảng loạn, kinh hãi còn vọng mãi trong màn đêm hun hút, tịch liêu…
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo