dạo này em to và đẹp ra nhiều quá, em khác xưa nhiều quá.
- Dạ, hình như anh nhầm rồi ạ, em không phải Quỳnh Anh ạ. – Nàng lịch sự trả lời.
- Trời ạ. Em không chỉ thay đổi về hình thức bên ngoài mà đến cả cái tên cũng đổi thay luôn.
Tôi há hốc mồm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có lẽ thằng này uống nhiều quá nên nhìn gà hóa chó chăng? Nhưng trông hắn cũng không có vẻ là có ý đồ xấu nên tôi cũng cứ để xem nó muốn gì. Còn nàng thì vẫn chưa hết vẻ bối rối.
- Em đúng là Quỳnh Anh rồi mà, sao nhầm được. Cái hồi em thi Việt Nam Gót Té Lìn, hát 5 thứ tiếng ấy, anh nhắn tin vote cho em mất mấy cái sim khuyến mại đấy.
- Ơ hơ, anh… có lẽ anh say quá nên nhầm rồi ạ…
- Nhầm sao được chứ, em là Quỳnh Anh, con cô Tếch, đúng không?
- Gì? Gì mà Kotex với Diana ở đây vậy trời?
- Không, ý anh là, em là con của cô Tếch, là vợ của chú Kim, trước có đi buôn dầu ăn Neptune với anh ý.
Đến lúc này thì nàng có vẻ đã nản hẳn nên cũng chẳng buồn tranh cãi với hắn, để mặc hắn nói:
- Anh đã nhìn kỹ em từ lúc em vào quán rồi, sao mà nhầm được, vòng 1, vòng 2, vòng 3, không lẫn đi đâu được, dù có to ra bao nhiêu thì anh vẫn nhận ra mà.
- Vâng, thế anh là? – Nàng vừa cười vừa hỏi hắn.
- Trời, không nhận ra anh cơ à? Anh là Phắc, con bác Kiu, nhà ở xóm liều.
Thấy nàng đang đùa hắn, tôi cũng hùa theo cho vui:
- Vậy giờ anh Phắc đang làm gì ạ?
- À, mình đang làm đang làm cho Tổng Tập đoàn Công ty Trách Nhiệm Hữu hạn Cổ phần Joint Stock Company Li-mít-tịt.
- Anh làm bảo vệ ở đó à?
- Không, không phải.
- Vậy chắc là lao công rồi?
- Không hề, mình là trưởng phó phòng, chuyên kinh doanh điện thoại Hắt Ca Phân.
- À, thế mà nãy giờ em tưởng con iphone anh đang dùng là hàng xịn, hóa ra là của Hắt Ca Phân à?
- Không, của anh là iphone xịn mà, 2 sim 2 sóng online, không tin anh tháo nắp, mở pin cho em kiểm tra luôn này.
- Thôi đi, đậu má mày chứ, biến đi cho bố mày đỡ ngứa mắt. Đứng đây mà nổ à? Bố mày nhịn mày nãy giờ rồi đấy. Mày tưởng mày bán điện thoại Hắt Ca Phân là to à? Mày có muốn tao hắt ca phân vào mặt mày không? Cút.
Thấy tôi nổi cáu, hót boi lủi thủi về chỗ ngồi. Nàng thấy vậy lại dịu giọng:
- Thôi anh, chấp gì thằng khùng ấy, chuẩn bị tinh thần lên hát tặng em đi, sắp tới lượt anh rồi đấy.
Đúng lúc đó thì giọng anh MC ông ổng cất lên:
- Quý vị và các bạn vừa được thưởng thức giọng ca hết sức nghẹn ngào và thê lương của bạn trẻ Dương Toàn Cương qua nhạc phẩm “Chiếc khăn chó cắn”. Và bây giờ, xin hãy cùng hướng mắt lên sân khấu và nổ một tràng pháo tay thật lớn để chào đón giọng ca đến từ hải ngoại Chim Choi Choi.
Tôi hùng dũng đứng lên đầy tự tin. Còn nàng thì thảng thốt kéo tôi lại:
- Ơ kìa anh, là ca sĩ hải ngoại cơ mà, có phải anh đâu mà anh lên.
- Là anh đấy, anh đăng ký thế để gây chú ý.
Đúng thật, cái mác ca sĩ hải ngoại cùng với cái nghệ danh đậm chất K-Pop đã khiến mọi con mắt dồn hết vào tôi, hồi hộp dõi theo từng bước chân tôi đi. Tôi có cảm giác mình đang bước trên thảm đỏ để lên sân khấu nhận giải Oscar cho danh hiệu nghệ sĩ lồng tiếng phim con heo xuất sắc nhất vậy.
Nhận cái Míc cờ rô từ tay anh MC. Tôi cất giọng đầy hào hùng và bi tráng:
- Kính thưa các cụ, các ông, các bà, cô dì chú bác, nội ngoại gần xa cùng bạn bè thân bằng cố hữu. Tôi đột ngột nhận được tin quán mình khai trương nên đã không quản ngại đường xá xa xôi đến đây góp mặt. Trong giờ phút thiêng liêng này, tôi cũng không biết nói gì hơn chỉ biết chân thành cảm ơn sự có mặt đông đủ của bà con. Trong lúc khai trương bối rối có gì sơ suất chủ quán xin được lượng thứ.
Và bây giờ, Chim Choi Choi xin phép gửi đến ca khúc quen thuộc mang tên “Tình Dục mau quên”.
Ban nhạc chơi giúp điệu Sờ Lâu Đít Cô, tông Dê trưởng nhé.
“…Tèn tén ten tèn ten ten.
Hôm hoa cứt lợn nở về quê ghé thăm nhà em. Em như con dê cụ chạy quanh nép sau chân giường. Lặng thầm nhìn anh dâm dâm, rồi thẹn thùng che mắt lác. Bé nay không còn teo tóp như hôm nào em đã lớn bự rồi.
Hôm nay em đã thành nàng con gái dâm thật dâm. Đôi môi em thâm quầng làm anh nóng ra trong người. Để rồi làm sao anh quên, hẹn nhà nghỉ em cũng đến, dắt nhau lên phòng, đuổi bắt nhau trên giường, mệt không nói thành lời…”
Rời cái quán ồn ào xô bồ đó, tôi lại vòng vèo đèo nàng qua những con phố ngoằn nghèo với vài người đi lại lèo tèo. Bất chợt, tôi nhìn qua quả gương chiếu hậu thì thấy một con SH chạy bám sát phía sau. Chết mịa, dạo này tình trạng cướp giật hoành hành kinh lắm, chả có lẽ nó đã theo dõi mình từ sớm và giờ quyết định ra tay cướp xe mình ?
Khi con SH áp lại gần mình hơn, thì tôi nhìn rõ ngồi trên xe là hai mỹ nữ cực kì xinh đẹp và sexy. Chết cha, liệu có khi nào hai em đó định cướp xe rồi hiếp dâm không nhỉ ?
Nhưng rồi tôi lại tự trấn an mình, hai em ấy trong mặt mũi không có vẻ gì là dân giang hồ, có lẽ là fan hâm mộ, sau khi nghe tôi vừa hát ở quán nên muốn theo xin chữ ký hoặc chụp ảnh chăng ?
Thôi, dù vì lí do gì thì cũng vọt luôn cho nhanh. Nghĩ thế nên tôi nhấn ga để con cup50 vọt lên. Ai ngờ, hai em ấy cũng vọt theo áp sát vào xe tôi. Tôi hoảng quá, chưa kịp phản ứng gì thì một trong hai em cất giọng rất ngọt ngào :
- Anh ơi, chân giữa của anh lòi ra kìa. hi hi hi
Thôi chết, chẳng lẽ lúc nãy đái mình quên kéo khóa ? Vậy là lúc lên hát trên sân khấu mình cũng « cù loi » hay sao ? Vội vàng nhìn xuống kiểm tra thì vẫn nguyên, lòi đâu mà lòi. Hai con điên.
- Không phải chân ấy ấy đâu, chân chống xe kìa hí hí hí.
Nói rồi hai con bé đó vọt luôn.
Mẹ hai con điên, dám trêu zai đã có chủ à.
Ổn định lại tinh thần, tôi cho chiếc cup50 huyền thoại chạy chầm chậm rồi dừng lại ở một con đường nhỏ hai bên mọc đầy cỏ dại. Tôi bảo nàng :
- Mình ngồi xuống bãi cỏ tâm sự em nhé !
- Vâng !
Nói rồi nàng nhảy tót xuống tìm một chỗ bằng phẳng để ngồi. Mãi vẫn chưa thấy tôi ra ngồi cùng, nàng mới thắc mắc :
- Làm gì thế anh? sao không ra ngồi cùng với em?
- Ừ, đợi anh tí, anh khóa nốt cái khóa từ và khóa dây cái đã. Mà em ngồi hẳn hoi xuống bãi cỏ xem nào, cứ ngồi xổm thế người ta đi qua lại tưởng mình đang ỉa bậy đấy.
Tôi khóa xong xe yên tâm ngồi xuống bên nàng.
- Vẫn ngồi xổm à, ngồi tệt xuống cỏ như anh này có phải thoải mái không.
- Thôi, ướt đít lắm.
- Đằng nào tí chả ướt. Ngồi đi.
- Hay anh cho em mượn dép ngồi đi.
- Thôi, dép mới mua, ngồi bẹp hết.
- Cái đồ không ga lăng, chỉ làm chuyện ấy là hăng. Tiếc người yêu cả cái dép.
- Không phải là tiếc mà là…
- Là sao ?
- Là anh sợ bẹp thôi. Mà thôi, ngồi cũng được. Hôm nay sinh nhật em, xõa đi.
- Hi, thế chứ. Cảm ơn anh.
Rồi nàng giựt ngay con tông dật của tôi, đặt quả mông size 40 lên ngồi ngon lành.. Quả mông ấy to và nặng đến nỗi tôi cũng chỉ chịu được khoảng 10 phút ỉu xìu. Vậy mà, hic, nhìn sao thấy xót thương cho đôi tông mới mua…
Ổn định chỗ ngồi xong xuôi, tôi nhẹ nhàng kéo nàng xích gần tôi hơn. Chúng tôi vai kề vai, môi kề môi, tay kề ngực, mồm nuốt nước bọt ừng ực, người nóng hừng hực…
Đang cao trào thì nàng đẩy tôi ra.
- Đừng anh. đợi lát nữa về phòng anh mình làm thả phanh. Giờ đang ở ngoài đường mà.
- Kệ đi em, em nhìn mấy đôi xung quanh kìa, chúng nó đang nằm la liệt, quằn quại như bị bệnh dại kia kìa. Có sao đâu.
- Ở đây ngay cạnh bờ sông, mình quằn quại quá nhỡ lăn xuống sông thì toi. Thôi, để dành cho nó lành ! À, mà hôm nay là sinh nhật em đấy, quà đâu ?
- Yên tâm, quên sao được. Đây. đố em đoán được là gì nào ?
- Thì anh phải gợi ý chứ, hỏi chung chung thế éo ai mà đoán nổi.
- Ừ thì gợi ý, nghe nhé ! Món quà này sẽ giúp da em mịn màng, không bị mụn. Đoán đi.
- A !!! Mỹ phẩm hả ? Anh tuyệt thế, sao biết em thích mỹ phẩm ?
- Không phải mỹ phẩm, đoán lại đi.
- Thế gợi ý thêm đi
- Món quà này giúp bảo vệ sức khỏe của em
- Dây chuyền bạc hay vòng bạc hả ?
- Nghĩ gì mà bảo dây chuyền với vòng bạc ?
- Thì dây bạc giúp tránh gió độc, tránh cảm cúm rất tốt, đúng không anh ?
- Vẫn sai
- Trời ạ, thế thì là cái gì !
- Haha, chịu rồi phải không ? Đây, khẩu trang hàng Việt Nam xuất khẩu, chất lượng tương đương với hàng Tung Cẩu.
- Hic, thế mà làm người ta tưởng bở, gì mà giúp da mịn màng, bảo vệ sức khỏe.
- Ô hay, khẩu trang tránh bụi, tránh nắng, tránh mụn, thế chả giúp da trắng trẻo
mịn màng ? tránh khói bụi, tránh gió chả giúp em khỏi ho, khỏi viêm xoang. Thế không bảo vệ sức khỏe thì là gì ?
- Thôi, cảm ơn, tưởng gì, khẩu trang em có cả bịch ở nhà rồi. Anh mang về mà dùng.
- Ơ hay, giận đấy à? Quà cáp thì nó quý là ở giá trị tinh thần thôi chứ, đâu phải cứ quà đắt tiền đã là chân tình đâu. Quan trọng là tinh thần mà.
- Thì đó, quan trọng là tinh thần, thế nên so với tặng khẩu trang thì tặng iphone, ipad hay dây chuyền vẫn khiến tinh thần người ta phấn chấn hơn mà.
- A, con điên này, giờ mày chê quà ông hả ? chê ông nghèo hả ? Nghèo mà ông lại ga-lăng trao cả cái ngàn vàng cho mày à ? Mày chê ông nghèo thì mày đi với đại gia đi. Gớm. Đại gia nó đi với chân dài, người mẫu với kiều nữ, chứ cái loại mày là ma nữ, đùi thô, chân ngắn, bàn tay như nải chuối mắn mà đòi đi với đại gia à ?
- Ơ kìa anh.
Nàng ấp úng, gương mặt không giấu nổi vẻ thảng thốt. Có lẽ nàng biết nàng đã quá lời. Nhưng không kịp nữa rồi. Khi lòng tự ái của thằng đàn ông trỗi dậy thì không còn gì có thể cứu vãn được nữa. Tôi hùng hổ đứng phắt dậy và quát :
- Trả dép ông cho ông về, mau !
Rồi tôi lập tức mở khóa, trèo lên con cup50 nổ máy phóng đi. Nàng thảng thốt gọi theo chới với :
- Ơ, không cho em về cùng à ?
- Không, đi bộ đi cho tinh thần phấn chấn. Mất toi tiền xăng đi lòng vòng từ tối đến giờ…
Vậy là tôi và em đã chia tay. Thế là hết. Người ta nói không sai mà, tình như áng mây, vừa đó mà đã vụt bay. Một mình phóng con cup50 trở về mà sao thấy lòng mình não nề quá. Mỗi góc phố, mỗi con đường đều là kỉ niệm.
Kia là cái nhà nghỉ mà hôm mới đi chơi em giả vờ đau bụng rồi đòi tôi đưa vào. Đây là quán tiết canh mà hôm trúng lô tôi đã đưa em đi ăn, em ăn nhiều quá đến nỗi bị tiêu chảy gần một tuần, ăn 2 nải chuối xanh mới khỏi, không những là khỏi mà còn bị táo bón nặng luôn vì ăn nhiều chuối xanh quá.
Còn kia là lùm cây mà có lần đi qua, buồn đái quá, em bắt tôi dừng lại để em xuống đái, khiến bao ông bà già đi qua nhìn thấy lắc đầu ngoai ngoái còn mấy thanh niên thì mắt sáng lên và cười thật khoan khoái. Anh vẫn nhận ra bụi cây đó cho dù là từ hôm bị em đái vào, cái cây ấy đã héo hon và ủ rũ đi nhiều.
Giờ vắng em thì ai sẽ nũng nịu kêu mỏi lưng, mỏi chân để đòi anh bóp cho, dù là bóp chân thì ít mà bóp đít thì nhiều. Giờ không có anh ai sẽ lấy báo cho em mỗi khi em bị tiêu chảy, vội vã chạy vào nhà vệ sinh mà quên mang giấy? Giờ vắng em, ai sẽ thổi kèn cho anh nghe mỗi khi anh thèm đến cháy lòng cái âm thanh “ư ử ư ử” phát ra từ mồm của người thổi và người được thổi?
Tất cả sẽ chỉ còn là hư vô thôi, phải không em? Giờ anh mới thấm thía rằng “Tình ái là phù du mà con cu mới là mãi mãi”
Tình yêu của tôi và em đã tan vỡ cũng chỉ vì chữ tiền. Người ta cứ bảo trong tình yêu và trong cuộc sống tiền không quan trọng, nhưng nó lại là nguyên nhân đổ vỡ của biết bao cuộc tình, biết bao cuộc đời.
Những nhà văn, những người không coi trọng đồng tiền vẫn hay nói rằng tiền chỉ mua được thuốc chứ không mua được sức khỏe, nhưng thử hỏi ốm mà không có thuốc thì có chết ngỏm không? Rồi thì tiền chỉ mua được nhà mà không mua được mái ấm. Mịa nó chứ, không có nhà, giữa đêm mưa gió, lạnh lẽo cứ lang thang ngoài đường xem còn ấm được không?
Và họ cũng nói rằng tiền chỉ mua được sách chứ không mua được tri thức, nhưng thử hỏi không có sách thì ngày xưa các ông đi học bằng cái gì hay là chỉ có mỗi quyển vở dắt sau đít? Và rằng tiền chỉ mua được tình dục, không mua được tình yêu. Nhưng thử hỏi, không vì tình dục, liệu có bao nhiêu thằng nông dân mở mồm ra nói từ “yêu”?
Khi thất tình người ta sẽ làm gì nhỉ? Phải rồi, đi uống rượu. Trong phim Hàn Quốc toàn thế. Vậy là tôi rẽ vào một nhà hàng. Dù thất tình thì vẫn không quên khóa xe cẩn thận, tình đã mất rồi, nhất quyết không để mất thêm xe nữa.
- Phục vụ đâu, đưa xem cái Menu đi nào – Tôi tiến vào và quát lớn.
- Dạ đây ạ, quý khách dùng gì ạ?
- Cho một két rượu chuối hột, hai cái đầu gà, hai chân gà, hai phao câu.
Thế rồi cứ từng chén từng chén một, tôi uống ừng ực như để trút hết buồn bực, rồi lại gặm tí chân gà, làm miếng phao câu… Rồi tức cảnh ngâm thơ:
“Có những lúc ngâm mình trong vò rượu
Khắc tên em lên cổ cánh chân gà
Trái tim anh chỉ 2 lần mở cửa
Đón em vào rồi tống cổ em ra”
Trong men say, tôi vẫn cảm nhận được một ánh mắt ngưỡng mộ trìu mến hướng về phía tôi từ bàn bên cạnh, nơi có một em chân dài rất xinh đang ngồi một mình. Má đỏ hây hây, ngực trông cứ phây phây, đùi trắng ngất ngây và đít thì to như đít tây.
Nhìn thấy gái đẹp là mồm lại nhỏ rãi ướt nhèm nhẹp. Tôi xách một ly rượu sang và bắt chuyện.
- Chào em, anh mời em một ly được không?
- Dạ được, nhưng em không quen uống rượu lạ.
- Thế em hay uống rượu gì?
- Dạ, Chivas ạ!
- Ôi dào, uống Chivas nhạt nhẽo lắm, em uống thử cái này đi, Rượu chuối hột, đặc sản Mường Tè, cứ uống thử đi, em sẽ thấy Chivas phải gọi nó bằng cụ. Trước anh cũng uống Chivas chán chê rồi, nhưng thấy nó thường quá nên lại chuyển sang uống chuối hột này.
- Dạ thôi anh, nếu vậy em không uống được đâu. Anh cứ uống một mình đi, em xin gọi anh bằng cụ ạ.
- Em khinh anh à? Nói cho em biết nhé, Ngọc Trinh, Hoàng Thùy Linh còn chưa được anh mời rượu nhé, thế mà em được anh mời lại còn ưỡn ẹo à? Có uống không thì bảo? Có uống không?
Bất ngờ nghe “Choang”!!!!! Một tiếng kêu chát chúa vang lên, kèm theo đó là tiếng mảnh vỡ loảng xoảng. Giống như tiếng một chai bia vừa bị đập thì phải. Tôi bực mình quát lên:
- CLGT? Đứa nào đập phá làm ồn đấy hả? Đứa nào? Đứa nào hả?
- Ông nội mày đây! Dám sàm sỡ vợ ông hả?
Tôi giật mình quay lại, ôi mẹ ơi, đứng ngay sau lưng tôi là một thằng béo phục phịch, cao hơn tôi hai cái đầu, mắt lác và mồm nhe răng trông rất ác, mặt nó hằm hằm, tay nó lăm lăm chai bia vừa đập dở vẫn còn một nửa nham nhở trên tay. Chết tôi rồi, đụng phải giang hồ rồi.
- Mày vừa quát tháo gì thế? Vừa bảo ai làm ồn thế hả?
- Dạ, không có gì đâu anh, em đùa thôi mà, còn chai bia, lỡ tay làm vỡ rồi thì cũng bỏ đi anh, anh còn tiếc cầm làm cái gì. Thế anh nhé. Dạ, mời anh ngồi xuống với chị ạ, em v
Đến trang: