80s toys - Atari. I still have
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện cười bựa
Cây bút thần

Cây bút thần



- Chuyên mục: Truyện cười bựa
- Lượt xem:
đạt điểm cao được đâu!

- Vậy ai được điểm cao nhất hả thầy?

- Sau khi xem xét kỹ, ta chọn được hai bài tốt nhất: một là của Mã Lương, hai là của Đồ Ngu Si. Về cơ bản, bài thi của hai người này đều cực kỳ xuất sắc và giống gần như hoàn toàn với mẫu. Ta thật sự cũng chưa biết phải trao bút thần cho ai nữa đây!

Lúc này, Mã Lương mới lại chắp tay kính cẩn:

- Dạ thưa thầy, đúng là hai bài thi gần như không có sự khác biệt, nhưng nếu thầy để ý kỹ một chút thì ở bài thi của con, bên phía ngực trái của cô gái, cách đầu ti 2cm về hướng Đông Bắc có một chấm đen nhỏ, đó chính là cái nốt ruồi của mẫu nữ. Bài thi của Đồ Ngu Si đã bỏ sót chi tiết này. Nếu không tin, thầy có thể kiểm chứng ạ!

Lão họa sĩ già nghe vậy thì há hốc mồm kinh ngạc, lật đật chạy lại chỗ mẫu nữ đang ngồi rồi vạch áo cô gái ra ngó nghiêng một hồi. Thế rồi, lão quỳ sụp xuống dưới chân Mã Lương nói bằng giọng run run, mặt không giấu được vẻ thảng thốt:

- Mã Lương ơi, thầy xin gọi con là sư phụ, trình độ của con đã đạt tới mức cảnh giới rồi! Ta phải cầm tận tay, dí tận mắt mới nhìn thấy cái nốt ruồi đó, vậy mà con... Đây! Bút thần đây! Nó là của con, không ai xứng đáng có được nó ngoài con cả!

Mã Lương cũng quỳ xuống, trịnh trọng nhận cây bút quý từ tay thầy mình rồi cất giọng từ tốn:

- Con đội ơn thầy, con được như ngày hôm nay đều nhờ công ơn thầy chỉ bảo. Dù thế nào, thầy vẫn mãi là người thầy đáng kính nhất của con!

- Khá lắm! Khá lắm! Ta chẳng còn sống được bao lâu nữa, nhưng có được người học trò xuất chúng như con, ta chết cũng không có gì phải nuối tiếc! Tốt nghiệp xong, các con sẽ đi xin việc làm, sẽ về quê hết, chỉ còn mình ta trong ngôi nhà trống trải, hoang vắng này! Lúc nào rảnh, nhớ tới thăm ta nhé!

- Dạ thưa thầy, đến thăm thầy thì e là khó, vì đi làm rồi ai cũng sẽ bận mải, làm sao có thời gian đi chơi vớ vẩn được! Tuy nhiên, bọn con xin hứa là hôm nào thầy chết, chúng con sẽ về dự đám ma của thầy đầy đủ!

- Ừ! Thầy cảm ơn!

- Mà thầy ơi, trước khi từ biệt, Mã Lương muốn dùng cây bút thần này để vẽ tặng thầy một món quà làm kỷ niệm, không biết ý thầy thế nào ạ?

- Được, ta thích mà...

- Vâng, vậy con xin vẽ ngay đây!

Lập tức Mã Lương cầm cây bút thần múa những nét loang loáng trên mặt giấy. Lão họa sĩ già tỏ ra khá tò mò và thích thú trước món quà mà cậu học trò cưng sắp tặng. Rồi như không thể chờ đợi lâu hơn, lão lại gần Mã Lương thều thào:

- Con vẽ tặng ta cái gì đấy?

- Dạ, con vẽ tặng thầy cái quan tài, vì chắc thầy cũng sắp phải dùng đến nó rồi. Có sẵn cái này trong nhà cũng yên tân hơn thầy ạ!

- Ừ, thầy cảm ơn!

Xong xuôi, Mã Lương từ biệt thầy, từ biệt bạn bè lên đường về quê. Hắn lấy bút thần ra vẽ một con ngựa rất khỏe rồi nhảy lên lưng ngựa phóng đi. Thế nhưng, vừa đi được một đoạn, hắn đã thấy có người đứng chặn giữa đường. Hắn cuống quýt ghìm cương, con ngựa chồm lên, hí vang từng hồi rồi cũng chịu dừng lại. Kẻ chắn đường hắn không ai khác chính là Đồ Ngu Si. Thấy vậy, Mã Lương bình thản xuống ngựa...

- Ngươi muốn gì? Chẳng lẽ việc ta giành được cây bút thần khiến ngươi không phục?

- Ta phục chứ! Phục lắm rồi! Nhưng có một điều ta thắc mắc và mong ngươi sẽ giải đáp, nếu không ta chết cũng khó nhắm mắt!

- Nói đi!

- Tại sao ngươi biết bên ngực trái của cô gái ấy có nốt ruồi? Ngươi đã dùng kỹ năng gì để phát hiện được? Có thể chỉ cho ta tuyệt kỹ đó chăng?

- Dùng từ tuyệt kỹ nghe có vẻ hơi to tát quá! Thực ra, lý do rất đơn giản! Cô gái làm mẫu đó là người làng ta. Chiều nào cô ấy chẳng ra sông tắm truồng với mọi người. Ta đã rình và vẽ cô ấy hàng chục lần rồi, cô ta có bao nhiêu sợi lông nách ta còn biết chứ nói gì là cái nốt ruồi...

Nói rồi Mã Lương thúc ngựa lao đi, bỏ lại phía sau một Đồ Ngu Si ngơ ngác, mờ dần trong đám bụi mịt mù. Mã Lương muốn về nhà thật nhanh để khoe với bố mẹ thành tích của mình, để biểu diễn cho họ thấy phép thuật kỳ diệu của cây bút thần, để bố mẹ hắn biết rằng: từ nay họ sẽ không phải sống khổ sở, thiếu thốn nữa, rằng bất kỳ thứ gì họ muốn, hắn cũng sẽ vẽ được cho họ. Hắn lâng lâng khi nghĩ đến cuộc sống đầy đủ, sung túc mà chiếc bút thần sẽ mang lại mà không hề biết rằng hắn và gia đình hắn sắp phải chịu những biến cố, những tai họa không ngờ bởi chính những phép màu thần kỳ từ cây bút hắn vừa giành được...
CÂY BÚT THẦN
----------------------
Chap cuối

Từ ngày Mã Lương trở về mang theo cây bút thần, cuộc sống gia đình hắn bước sang một trang mới: đầy đủ và sung sướng hơn. Hắn đã vẽ một cái chung cư mini 3 tầng khá khang trang cho cả nhà ở. Thực ra, lúc đầu gia đình hắn bàn nhau là đằng nào cũng mất công vẽ thì vẽ hẳn cái hai chục tầng, ở hết bao nhiêu thì ở, còn đâu thì cho thuê. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tiền giờ cũng chẳng để làm gì, thích thì hắn vẽ ra bao nhiêu tiền mà chẳng được? Tội gì phải đi nhặt từng đồng lẻ cho khổ! Hơn nữa, nếu khách thuê nhà là các cặp vợ chồng tri thức có ý thức thì không sao, chứ vớ phải mấy ông sinh viên, các ông ấy suốt ngày tụ tập rượu chè, sinh nhật hội hè, rồi đưa bạn đưa bè về quan hệ tập thể, rồi thất tình nhảy lầu tự tử, rồi nợ tiền nhà, rồi lại phải mất công đòi, mệt người…

Cũng từ ngày đó, mẹ hắn nghỉ luôn việc buôn bán đồng nát để suốt ngày ở nhà bật dàn karaoke lên hát. Bố hắn cũng chẳng còn thiết tha gì với việc trồng lúa trồng khoai mà chỉ thích ngồi nhà luyện game online. Đến bữa, ai thích ăn gì thì cứ bảo hắn vẽ cho ăn. Vì không mất tiền nên bố mẹ cứ bắt hắn vẽ bừa phứa ra, nhà có ba người ăn mà có hôm hắn vẽ tới 5 nồi lẩu, thành ra mỗi nồi chỉ khều khều vài miếng rồi lại bỏ thừa, có nồi vẫn còn nguyên đĩa rau với đĩa thịt đầy ú, chưa nhúng miếng nào, thật lãng phí vô cùng…

Một buổi sáng, Mã Lương lôi bút ra trước cửa ngồi, hí húi lau chùi, chợt mẹ hắn chạy tới và nói với giọng bùi ngùi:

- Vẽ cho mẹ bịch Kotex!

- Tuần trước mới vẽ cho mẹ một bịch 20 miếng mà? Đã hết rồi sao?

- Đấy là loại thường dùng cho ban đêm, có viền mỏng chống tràn. Còn hôm nay là vẽ loại khác, có cánh rộng, mềm mại cho ngày dài năng động!

- Loại nào thì loại nhưng mẹ dùng cũng phải tiết kiệm thôi, đừng tưởng vẽ ra được là cứ lãng phí. Con thấy người ta cả ngày thay có một miếng, mà mẹ thì một tiếng đã thay mấy lần.

- Thằng mất dạy! Tao nuôi mày khôn lớn nên người, cho đi học vẽ tử tế hẳn hoi, thế mà giờ mới nhờ có một tí mà mày đã lên mặt dạy đời…

Chuyện chỉ có vậy, thế mà mẹ hắn cũng chửi toáng lên, bù lu bù loa, ầm ĩ cửa nhà, và không chỉ một lần mà rất nhiều lần, không chỉ với hắn mà cả với bố hắn. Thành ra, cuộc sống dù nhàn hạ, tiền bạc dù dư dả, chẳng phải động tay chân vất vả, nhưng không khí gia đình hiếm khi yên ả. Ngày xưa, nhà hắn dù nghèo, nhưng lúc nào cũng tràn ngập tình yêu, tiếng cười không bao giờ thiếu. Còn bây giờ, mỗi người đều có thú vui của riêng mình, và khi đã dành thời gian nhiều hơn cho bản thân, đương nhiên, họ sẽ có ít thời gian hơn cho người khác, những cãi cọ, xô xát vì thế cũng xuất hiện nhiều hơn…

Ai cũng nhìn thấy một điều hiển nhiên rằng cây bút thần đã mang đến cho gia đình hắn cuộc sống sung túc, đầy đủ bạc tiền, nhưng có vẻ như nó lại đang lấy đi của gia đình hắn hạnh phúc và sự bình yên…

Chiều nay, trời đầy gió! Ánh hoàng hôn rực đỏ như hắt từng vệt màu loang lổ, trải dài mênh mông trên đồng cỏ. Mã Lương thúc ngựa liên hồi, con ngựa dũng mãnh chồm lên phi nước đại, sải những bước dài, hí vang từng hồi hoang dại. Mặc kệ, Mã Lương vẫn thúc nó lao đi vun vút, bất chấp những con gió đang rít ù ù bên tai, táp vào mặt, vào thịt da ran rát, bởi chỉ có thế, hắn mới cảm giác như được giải thoát khỏi những buồn bực vô cớ, những bức bối vẩn vơ trong lòng bấy lâu nay…

Chạy một hồi lâu, Mã Lương mới dần ghìm cương cho ngựa dần chậm lại, vì thế, gió đã không còn đủ sức hất mớ tóc của hắn thẳng tắp và thốc ngược về phía sau nữa. Bây giờ, gió đã hiền hòa và mái tóc hắn lại phồng lên lòa xòa, phất phơ trong ánh hoàng hôn nhạt nhòa. Thế nhưng, khi tiếng gió rít ù ù mới vừa lắng lại thì Mã Lương đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập bên tai, rầm rập rầm rập. Hắn giật mình khi thấy một toán người đao kiếm sáng loáng đang cưỡi ngựa hùng hổ áp sát sau lưng. Rồi bọn chúng quây tròn lấy Mã Lương, nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét…

- Bẩm đại nhân! Chính là nó đấy ạ!

Cái gã vừa được gọi là đại nhân ấy nghe vậy thì vuốt râu cười ha hả. Rồi hắn tiến lại gần phía Mã Lương và hỏi bằng giọng hoài nghi:

- Ngươi là Mã Lương thật sao?

- Phải, chính là ta! Còn ngươi là ai?

Nghe câu hỏi của Mã Lương, cả bọn người đó cười phá lên ngạc nhiên. Rồi một tên trong đám buông lời mỉa mai:

- Ngươi không biết thật hay là giả vờ không biết? Vậy để ta nói cho ngươi sáng mắt. Người đang đứng trước mặt ngươi đây chính là tri huyện đại nhân, đồng thời cũng là chủ tịch hội cây cảnh và chim cảnh của huyện nhà đấy!

Mã Lương nghe vậy liền chắp tay kính cẩn:

- Tại hạ thật thất lễ, mong tri huyện đại nhân bỏ quá cho! Không biết ngài vất vả muốn tìm Mã Lương này có việc gì ạ?

- Chuyện là thế này! Ta có đứa con gái út, học thì dốt, lại là fan cuồng K-bốp. Từ khi nó xem cái phim Hàn có cái thằng Kin Tan thì nó rất hay ra đứng ngoài lan can, suy nghĩ miên man, sau đó người nó nóng ran, miệng nôn khan, nhìn thấy ta nó cũng không thèm hỏi han. Nhiều khả năng nó đã mắc bệnh tương tư thằng Kin Tan…

- Đại nhân kể chuyện quá lan man! Tóm lại là đại nhân muốn tại hạ vẽ thằng Kim Tan?

- Ngươi thông minh dã man!

- Xin lỗi ngài! Việc này, e là tại hạ không thể. Thứ nhất, tại hạ quen vẽ theo ý mình, không thích phải vẽ theo yêu cầu của người khác. Thứ hai, cây bút thần này chỉ nên vẽ đồ vật, còn vẽ người là điều tối kị…

- Chẳng lẽ ngươi không nể mặt ta?

- Dạ! Mong đại nhân lượng thứ!

- Kể cả khi ta sẽ trả cho ngươi rất nhiều tiền?

- Tại hạ không cần tiền, chỉ cần sự bình yên và không muốn bị làm phiền…

- To gan! Ngươi dám coi thường bản quan? Người đâu, bắt nó lại cho ta. Để xem nó cứng đầu được bao lâu!

Lập tức bọn lính xông tới trói chặt Mã Lương lại rồi giải về phủ. Lão tri huyện cho người tống giam Mã Lương vào ngục tối suốt ba ngày liền không cho ăn uống. Lão chắc mẩm rằng sớm muộn gì thì Mã Lương cũng sẽ phải quỳ xuống van xin rồi ngoan ngoãn thực hiện yêu cầu của lão. Đến hết ngày thứ 3, lão cho gọi tên cai ngục vào…

- Tình hình của thằng Mã Lương thế nào? Ba ngày không ăn uống gì, chắc nó chỉ còn sức để bò lết dưới nền nhà thôi, đúng không?

- Dạ không, nó đang ăn lẩu và xem bóng đá ạ!

- Hả? Sao nó có thể?

- Đại nhân quên là nó có cây bút thần rồi sao? Nó thích ăn gì thì vẽ cái đó, con thấy nó ăn còn sướng hơn cả đại nhân, toàn đồ ngon! Ăn không hết nó còn mời bọn tiểu nhân ăn cùng nữa! Tivi của nó cũng là tivi xịn, full HD, xem sướng lắm! Lúc đại nhân cho gọi là con đang xem bóng đá cùng nó đấy ạ!

- Đang xem trận nào vậy?

- Dạ, derby Manchester ạ!

- Đệt! Có trận hay vậy à? Sao ta chuyển kênh nãy giờ mà chỉ thấy mỗi trận West Brom gặp Hull City là thế nào?

- Dạ! Nó xem trên K+ ạ!, còn đại nhân chỉ có ăng-ten râu, làm sao mà xem được!

- Thế này thì không ổn! Ta phải tính cách khác thôi!

Chiều hôm sau, lão tri huyện sai người mở ngục rồi đưa Mã Lương ra ngoài khoảng sân khá rộng trước cửa phủ. Còn chưa hiểu ý đồ của lão già này là gì thì Mã Lương đã thấy trên cái cột giữa sân có treo lủng lẳng hai cái xác rũ rượi, toàn thân đầy vết máu me bầm tím bởi roi vọt…

- Mẹ ơi!!!! Cha ơi!!!!!!!!

Hắn gào lên thảm thiết và chực lao tới, thế nhưng tên lính đứng bên cạnh đã kịp vung thanh gỗ lên giáng thẳng vào lưng hắn khiến hắn quỵ xuống. Đang lồm cồm chực bò dậy thì lại một bàn chân khác đạp chúi hắn xuống. Lúc này, hắn mới thấy lão tri huyện mới từ từ lại gần rồi ngồi xuống bên hắn…

- Yên tâm đi! Cha mẹ ngươi chưa chết đâu! Nhưng nếu ngươi muốn, ta sẽ giết họ ngay bây giờ, và ngay trước mặt ngươi…

- Thằng khốn! Được rồi! Ta sẽ vẽ!

- Ha ha ha! Thế chứ! Ngươi biết điều hơn rồi đấy! Giá mà cứ ngoan ngoãn như vậy từ đầu, có phải cha mẹ ngươi đỡ phải chịu khổ không?

Mã Lương lập tức lấy bút thần ra, đưa những nét điêu luyện, thuần thục trên nền giấy. Chỉ một loáng sau, bức họa đã hoàn thành. Thế rồi từ bức tranh ấy xuất hiện một vầng sáng chói lòa, có cả khói phụt ra, giống hệt trong phim ma. Chàng Kim Tan bước ra với dáng vẻ điệu đà, đẹp như hoa. Thế nhưng, có lẽ việc tự nhiên bị đưa đến một chốn xa lạ khiến Kim Tan tỏ ra khá rụt rè, ngơ ngác. Lão tri huyện thì vẫn chưa hết mừng rỡ và ngạc nhiên! Lão lật đật chạy tới, ân cần cầm tay Kim Tan rồi đon đả:

- Dạ, mời anh Kim Tan vào nhà dùng trà!

Về phía Mã Lương, sau khi thực hiện xong yêu cầu của tri huyện, hắn lập tức chằng néo cha mẹ cẩn thận lên yên ngựa rồi phóng về nhà. Tưởng là đã được yên thân, thế nhưng vừa mới chạy lên cầu Thanh Trì được một đoạn, hắn đã thấy lão tri huyện cùng đám quân lính đuổi rầm rập phía sau. Ngựa của Mã Lương chở ba nên chạy khá chậm, chẳng mấy chốc lão tri huyện cùng đám tùy tùng đã vượt được lên trên rồi chặn hắn lại…

- Ông còn muốn gì nữa? Chẳng phải tôi đã vẽ Kim Tan cho ông rồi sao?

- Thằng Kim Tan đó không thích con gái ta mà lại quay sang thích ta. Vậy nên, ta muốn ngươi vẽ tiếp cho…

Lão tri huyện chưa kịp nói dứt lời thì Mã Lương đã rút cây bút thần trong người ra rồi ném thẳng xuống sông Hồng trước ánh mắt ngỡ ngàng và kinh ngạc của hắn cùng đám tùy tùng…

- Đó, bây giờ ta không còn bút nữa, chẳng thể vẽ cho ông được. Ông muốn thì tự mò lấy bút mà vẽ…

Gã tri huyện hốt hoảng và bất lực nhìn cây bút thần chìm nghỉm dưới con nước sông Hồng cuồn cuộn mênh mông. Gã ôm đầu gào thét điên loạn…

- Người đâu, nhảy xuống mò bút mau! Cần thiết thì thuê cả thợ lặn, cả tàu lặn, thuê cả nhà ngoại cảm, bằng mọi cách phải tìm được bút…

Vậy là mặc cho lão tri huyện cùng đám lính đang hỗn loạn phía sau, Mã Lương thúc ngựa chạy tiếp. Phải vứt bỏ một cây bút quý, hắn cũng rất tiếc nuối. Nhưng hắn nhận ra rằng, nếu còn giữ cây bút ấy, cuộc sống của hắn và gia đình hắn sẽ chẳng bao giờ được bình yên. Cây bút ấy đã biến bố mẹ hắn thành những kẻ lười lao động, khiến những người trong gia đình hắn ngày càng xa cách; khiến hắn lâm vào cảnh khốn khổ, ngục tù, và cũng chính nó suýt cướp đi mạng sống của bố mẹ hắn, suýt biến hắn thành kẻ nghịch tử, thành đứa con bất hiếu…

Cũng từ ngày có cây bút, hắn đã quên mất niềm đam mê hội họa, hắn chỉ vẽ tiền, vẽ đồ ăn, vẽ toàn những thứ phục vụ cho ham muốn của mình chứ hắn không vẽ vì nghệ thuật. Đã là người nghệ sĩ đích thực thì

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Truyện cười bựa: Hên xui

Truyện cười bựa: Hịch Phây-búc

Truyện cười bựa: Cô dâu 80 tuổi

Truyện cười bựa: Thật Và Giả

Truyện cười bựa: ÁNH VIÊN HƠI QUÁ ĐÁNG!

1234...424344»
Bài ngẫu nhiên

Doanh số bán ra của tiểu thuyết Amagi Brilliant Park đạt 100000 bản

Truyện cười bựa: Thề

Doanh số bán ra của tiểu thuyết Amagi Brilliant Park đạt 100000 bản

Truyện cười bựa: Thề

Thảo Ngọc trắng xinh trên giường

Truyện cười bựa: Thề

Thảo Ngọc trắng xinh trên giường

TAG: