CAI SỮA
Từ ngày vợ sinh con, hắn được làm cha, được hưởng niềm hạnh phúc vô bờ. Nhưng đời mà, có hạnh phúc nào lại không phải trả giá, không phải đánh đổi bằng một thứ gì đó? Những cái như thức đêm thức hôm hoặc là những lo toan nhiều hơn về kinh tế thì hắn không nói, bởi đó là điều đương nhiên, và đó là chuyện nhỏ. Nhưng có một thứ đánh đổi mà hắn thấy ấm ức: vợ hắn không còn là của hắn trọn vẹn nữa! Ờ, thì sinh con rồi, vợ hắn phải dành thời gian cho con, chăm con, ấy là hẳn nhiên, sao rảnh rang như trước đây mà toàn tâm toàn ý với hắn. Cái này hắn cũng hiểu, nhưng hắn ấm ức ái khác cơ.
Đó là cái lần vợ chồng gần gũi sau mấy tháng trời phải kiêng khem vì sinh con, nên hắn hăng lắm, và vợ hắn cũng thế. Vậy mà lúc hắn rờ tay lên ngực vợ, rồi chực hục mặt vào, thì lập tức bị vợ chặn lại:
- Không được! Chỗ này giờ là của con!
- Sao vô lý thế? Ngay từ hồi mới yêu nhau, em đã nói là dành cho anh trọn vẹn cả thể xác lẫn tâm hồn. Giờ em lại…
- Nhưng em đang cho con bú…
- Cho ai bú không quan trọng, mà quan trọng là nó vẫn là của anh!
- Ừ! Thì là của anh! Nhưng anh cho con mượn một thời gian, khi nào con cai sữa, em sẽ bảo con trả lại anh. Được chưa?
- Cho mượn thì được, nhưng hai bố con dùng chung chứ, sao em lại cấm anh?
- Tại miệng anh toàn mùi bia rượu, rồi thuốc lá, rồi hành tỏi, dùng chung, em sợ sẽ truyền bệnh sang con! Anh cố gắng nhường chỗ này cho con đi, còn những chỗ khác, anh cứ thoải mái!
Hắn nghe vợ nói vậy, với cả cũng nghĩ đến con, thì ngậm ngùi chấp thuận, dù điệu bộ vẫn ít nhiều khó chịu, và cái mặt thì vẫn còn phụng phịu.
Vậy mà thấm thoắt con hắn đã tròn 1 năm tuổi. Hắn cũng không thể ngờ là mình đã chịu đựng sự ấm ức ấy được quãng thời gian dài như thế. Bởi mỗi lần gần gũi vợ rồi bị vợ giữ khư khư cái phần mà hắn đã hứa sẽ nhường cho con ấy, hắn cứ thấy thiếu thiếu, cứ thấy như có gì đó không trọn vẹn. Giống như một đêm trung thu rất vui với bao nhiêu là lồng đèn, là hoa, là quả, nhưng lại không có trăng bởi bầu trời đã bị những đám mây mù che phủ; giống như đi một chiếc xe phân khối lớn, với vận tốc có thể đạt tới 300km/h, nhưng lại gặp đúng lúc tắc đường, thành ra cái xe ấy cứ gừm gừm, nhích từng tí một, bám theo đít chiếc xe đạp điện. Vẫn biết là trước sau gì thì cũng đến đích thôi, nhưng nó không đã. Và vì vậy, sau hôm sinh nhật con, hắn thì thào với vợ:
- Mình cai sữa cho con đi em! Cai sữa sớm thì con sẽ ăn ngoài nhiều, sẽ cứng cáp, thông minh!
- Và sẽ không còn phải mượn đồ của bố nữa chứ?
- Cái đó là chuyện nhỏ! Anh là anh nghĩ cho con thôi!
- Thôi được rồi, để em tính!
Tối hôm đó, hắn đi nhậu đến quá nửa đêm mới mò về nhà, nồng nặc mùi rượu. Hắn dò dẫm rồi cũng bò được lên giường. Vợ và con hắn đã ngủ khò khò. Sáng hôm sau, hắn giật mình khi bị đánh thức bởi tiếng hét hoảng loạn của vợ:
- Trời ơi! Anh làm sao thế? Sao máu me be bét quanh mồm thế?
Hắn ngơ ngác đưa tay sờ sờ lên mồm rồi thở phào: “Không phải máu, mà là son. Sao lại có son nhỉ? Hôm qua hắn chỉ nhậu thôi mà, có gái gú gì đâu, sao lại dính son lên mồm?”. Vợ hắn thì có vẻ như đã hiểu ra vấn đề, bởi hắn thấy vợ cười rũ, rồi thấy vợ vén áo lên, chỉ vào hai bên vú của vợ cũng đang dính son choe choét:
- Đây! Là son từ đây ra! Hôm qua, trước khi đi ngủ, em bôi vào để dọa cho con sợ! Và cũng nhờ thế mới biết là từ trước đến giờ, anh toàn đợi lúc vợ và con ngủ để bú trộm của con!
- Không! Không phải thế! Chỉ mỗi hôm qua say rượu nên mới vậy thôi! – Hắn xua tay phân bua.
- Không phải giải thích! Ra giếng rửa mặt đi!
Hắn cúi gằm, rồi đi bộ lững thững ra giếng.Tới sân giếng, hắn gặp ngay tay hàng xóm chạc tuổi hắn cũng vừa bước đến. Hắn định vờ như không thấy rồi hờ hững quay đi, nhưng không kịp, vì tay hàng xóm ấy đã nhìn thấy cái mặt hắn, và đã tủm tỉm cười…
- Sao mà mồm toàn son nhoe nhoét thế?
- Ờ… Là vì…
- Vợ ông đang cai sữa cho con hả?
- Sao ông biết?
- Thì vợ tôi cũng đang cai sữa cho thằng cu nhà tôi mà. Nhưng vợ tôi không dùng son, mà dùng mực tàu. Ông nhìn mồm tôi này, đen sì cả mảng, dính cả lên mũi, dây cả xuống cổ. Thôi, ông rửa trước đi, nhanh cho tôi còn rửa!
Chiều hôm sau đi làm về, hắn thấy vợ tíu tít khoe:
- Anh ơi! Cai được sữa cho con rồi đấy! Từ hôm qua đến giờ, con nó không đòi bú nữa!
Hắn nghe vậy thì sướng tê dại cả người. Tối hôm ấy, hắn giục vợ ru cho con ngủ sớm. Rồi hắn ôm vợ vào lòng, thì thầm:
- Nhân ngày anh chính thức đòi lại được đồ, mình liên hoan một trận thật linh đình nhé?
- Thôi đi! Em đang tính cai xong cho con thì sẽ cai luôn cho anh đấy!
- Anh thì khỏi phải cai, cứ để đến năm 90 tuổi là sẽ tự bỏ mà! Nào, có liên hoan không?
- Có chứ! Đợi em ra tắt đèn và bật nhạc đã!
- Lại còn bật nhạc nữa?
- Ừ, cho nó lãng mạn!
Nói rồi, vợ hắn lồm cồm bò ra khỏi giường, bật nhạc rồi tắt đèn cái “phụp”. Căn phòng tối om, chả nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng nhạc êm đềm, và tiếng hát du dương, rên rỉ:
Đôi làn môi anh
Nghiêng về vú vợ
Như con chó nhỏ
Đang gặm cục xương
Như con heo con
Đang hụp chậu cám.
Đôi làn môi anh
Nhồm nhoàm vú vợ
Như đang đói bụng
Được cái bánh dày.
Sữa vợ trắng trong
Anh ơi hãy bú
Sữa vợ rất thơm
Anh ơi hãy uống
Rồi khi chơi gái
Anh ơi hãy nghĩ
Hãy nghĩ đến vợ, đến con…
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo